XIN HÃY ÔM EM - Trang 3017

"Thế ư?" Hoắc Trường Uyên nhíu mày rồi hờ hững đáp: "Không nhớ rõ

nữa."

"..." Lâm Uyển Bạch câm nín lắc đầu.

Thôi được rồi, tha cho anh đó!

Ngay cả họ của người ta là gì cũng không nhớ rõ, có thể thấy người này

không có vị trí gì trong lòng anh. Hơn nữa ban nãy khi Trịnh Sơ Vũ tới
chào hỏi, cô ta cũng phải tự nhắc thì anh mới nhớ ra đối phương là ai.

Lục Học Lâm mới từ bệnh viện ra, sức khỏe vẫn đang trong giai đoạn

hồi phục, không thể lao lực quá lâu. Thế nên thời gian diễn ra buổi tiệc
cũng không dài. Hơn hai tiếng sau đã kết thúc, các khách khứa lần lượt rời
khỏi khách sạn.

Sau khi chào tạm biệt Lục Học Lâm, Lâm Uyển Bạch được Hoắc

Trường Uyên nắm tay và nâng vạt váy bước xuống bậc thầm.

Khi bước xuống vỉa hè, đằng sau vang lên một tiếng giày cao gót lanh

lảnh, lớp váy bồng cũng rung rinh theo từng bước chân lên xuống. Trịnh
Sơ Vũ đuổi theo phía sau, hình như đặc biệt tới chào: "Anh Trường Uyên,
bye bye!"

Trước khi đi còn nhìn cô bằng ánh mắt đầy thách thức.

Ngồi vào ghế lái phụ, Lâm Uyển Bạch để anh cài dây an toàn cho mình,

sau đó đóng cửa xe, vòng sang ghế lái. Anh mặc một bộ lễ phục kiểu Anh
màu đen. Xưa nay anh vẫn luôn thích màu đen, cũng hợp với màu đen.
Giữa bóng đêm đen đặc, những đường nét góc nghiêng của anh mượt mà
và sáng sủa.

Chẳng trách cứ hút ong dụ bướm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.