XIN HÃY ÔM EM - Trang 3117

Tình địch của anh không giống của cô, thật không biết là may hay họa!

Lâm Uyển Bạch nói với anh: "Ông nội nói, ngày mai vẫn dặn em đưa

Đậu Đậu qua."

"Ừm." Hoắc Trường Uyên mỉm cười.

Ngày hôm sau, Lâm Uyển Bạch một lần nữa đưa bánh bao nhỏ tới nhà

họ Lục như đã hẹn.

Ông cụ Lục từ sớm đã đứng trông ngoài sân, cho đến khi nhìn thấy

bánh bao nhỏ nhảy từ trên ô tô xuống mới bất chợt nở nụ cười, nắm lấy
bàn tay nhỏ của thằng bé, ánh mắt hiền từ đi vào trong nhà.

Suốt cả buổi chiều, trong phòng khách tràn ngập tiếng nói cười của một

người già và một đứa trẻ con.

Lâm Uyển Bạch đứng lên bê ấm trà, xuống bếp tìm người làm xin nước

nóng. Khi quay trở lại thì có tiếng động ở cửa ra vào. Có người tới, người
làm chạy ra đón, bước vào hóa ra là Lục Tịnh Tuyết và Trịnh Sơ Vũ.

Có vẻ như họ đến chung với nhau, thay dép xong liền đi vào nhà.

Nhìn thấy cô, Lục Tịnh Tuyết có vẻ như nghiêng đầu sang nhìn Trịnh

Sơ Vũ một chút. Trịnh Sơ Vũ nở nụ cười, nịnh nọt chạy về phía cô. Trịnh
Sơ Vũ mặc một chiếc áo lưới mỏng, vạt áo tung lên giống như một con
bướm vậy.

Sau khi đi tới trước mặt cô, Trịnh Sơ Vũ vẫn giữ nguyên gương mặt

cười tủm tỉm: "Chị cũng tới thăm ông ngoại sao?"

Lâm Uyển Bạch bất giác nhíu mày, lòng cảm thấy cực kỳ khó tin.

Cô vô thức lùi ra sau một bước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.