XIN HÃY ÔM EM - Trang 3135

"..." Lâm Uyển Bạch bỗng mở to mắt ra.

Hoắc Trường Uyên đã đút hai tay vào túi quần, thay giày da rồi ra khỏi

biệt thự. Cơ thể cao lớn xuyên qua ánh chiều tà đi tới trước mặt Lê Giang
Nam.

Lâm Uyển Bạch gần như chạy tuột ra ngoài phòng khách ngay sau khi

anh đóng cửa, bò lên cửa ban công nhìn ra ngoài, căng thẳng phân tích tình
hình. Nhưng qua một lớp kính hoàn toàn chẳng nghe rõ gì, hơn nữa ngay
sau đó hai người họ lại ngồi vào trong xe, cô còn chẳng nhìn được.

Cô quả thực đứng ngồi không yên.

Cứ khoảng hai, ba giây, hai bàn tay lại đan vào nhau một lần. Cuối cùng

không nén nổi tò mò, muón đi nghe trộm thì thấy cửa xe bật mở, Hoắc
Trường Uyên từ trong xe bước xuống.

Cửa vừa mở ra, Lâm Uyển Bạch đã chạy tới: "Hoắc Trường Uyên, hai

anh không đánh nhau đấy chứ?"

"Không." Hoắc Trường Uyên cúi xuống thay giày.

Lâm Uyển Bạch thở phào, thấy người anh vẫn lành lặn, quả thực không

có dấu hiệu của việc động nắm đấm.

"Vậy... anh ấy tìm anh có việc gì?" Cô nuốt nước bọt hỏi.

Nhưng Hoắc Trường Uyên không trả lời vào câu hỏi của cô: "Em ra đi,

cậu ta còn chuyện muốn nói với em."

Lâm Uyển Bạch sững sờ, giấu tay ra sau lưng cọ cọ: "Anh chắc chắn

muốn em đi chứ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.