XIN HÃY ÔM EM - Trang 3366

Nguyễn Chính Mai run lên, khóc nức lên thành tiếng: "Mình à..."

"Bố..." Lục Tịnh Tuyết sốt sắng ra mặt.

Lục Học Lâm thẳng thừng quay đi, không nhìn ai trong hai mẹ con họ

nữa. Dưới ánh đèn bóng lưng của ông cực kỳ lạnh lùng.

Thấy con dâu và cháu gái tha thiết nhìn mình, ông cụ Lục đang ngồi

trên sofa nhẹ nhàng chống cây gậy xuống đất, nét mặt cũng thể hiện sự
giận dữ với con dâu. Nhưng chuyện đã đến nước này, cuối cùng ông cụ chỉ
có thể thở dài: "Tiểu Mai, con để Tịnh Tuyết đưa về trước đi!"

Lệnh đuổi khách đã được ban ra, không còn chút nể tình nào nữa.

Nguyễn Chính Mai gạt nước mắt, thấy trong nhà không một ai chấp

nhận nói đỡ cho mình, cũng hiểu chuyện vừa mới bung bét, dù bà ta nói gì
cũng vô ích. Bà ta đành thôi, định đưa con gái về nhà trước rồi tính kế lâu
dài.

Nói gì thì nói, người đàn bà tên Sở Sở đó đã chết rồi, còn họ thì vẫn còn

sống. Hai người đã làm vợ chồng bao nhiêu năm, con gái cũng lớn ngần
này rồi. Đến tầm tuổi này rồi, bà ta tin rằng tới khi ông nguôi giận hơn, xin
xỏ một chút vẫn có thể kéo lại trái tim chồng!

Khi hai mẹ con bà ta một lần nữa chuẩn bị rời đi, Lâm Uyển Bạch vẫn

nói: "Tôi còn một chuyện nữa!"

Lâm Uyển Bạch nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, hỏi thẳng điều

mình đã nghi hoặc bao lâu nay: "Lục phu nhân, chuyện tôi là con gái nhà
họ Lục chẳng phải bà đã biết từ bốn năm trước rồi sao? Có khi còn sớm
hơn?"

Những lời này, thật ra vào lần Lục Học Lâm bệnh nặng, cô từng hỏi rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.