XIN HÃY ÔM EM - Trang 3471

Đối mặt với đôi mắt to trong veo đó, Lâm Uyển Bạch chậm rãi nói tiếp:

"Sau này, con không thể gọi mẹ là Uyển uyển nữa!"

"Vì sao ạ?" Bánh bao nhỏ ngây ngô, sau đó bỗng sốt sắng, hai bàn tay

non nớt túm chặt vạt áo của cô: "Bảo bảo làm gì sai ạ? Uyển Uyển, vì sao
không cho bảo bảo gọi cô là Uyển Uyển nữa?"

Lâm Uyển Bạch vội vàng xoa đầu thằng bé, vỗ vễ cảm xúc của nó,

ngừng một chút, cô mở lời, có phần thấp thỏm: "Bởi vì... sau này con phải
đổi cách xưng hô, gọi là mẹ!"

"Bảo bảo biết, là vì Uyển Uyển sắp lấy papa phải không ạ?" Bánh bao

nhỏ nghiêng đầu, nói rất thông minh.

Từ lúc ra khỏi nhà ông nội, nó nhìn thấy ông nội đưa cho papa một

cuốn sổ màu đỏ, tuy nó không biết đó là gì, nhưng có nghe ông nội bảo
papa và Uyển Uyển đi đăng ký. Nó cũng từng xem trên phim, biết "đăng
ký" ở đây ý muốn nói "làm đám cưới".

"Không chỉ vì chuyện này..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu, nhìn thằng bé

không hề chớp mắt, gần như nín thở để nói: "Bảo bối, không phải con
không có mẹ, mẹ của con là mẹ, trước đây con cũng giống như em gái nhỏ,
nằm trong bụng mẹ, do mẹ sinh ra!"

Nghe xong, bánh bao nhỏ kinh ngạc há hốc miệng thành hình chữ "O":

"Bảo bảo có mẹ? Uyển Uyển là mẹ của bảo bảo?"

"... Ừm!" Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Một bàn tay khác của cô đặt bên người từ đầu tới cuối đều nắm chặt lại,

tâm trạng của cô rất thấp thỏm, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên
gương mặt bánh bao nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.