XIN HÃY ÔM EM - Trang 350

Tiêu Vân Tranh đứng lên đi tới, dẫu sao cũng do mình vạ miệng, anh ấy

vỗ vai cô, vẻ áy náy: "Lâm Uyển Bạch, em sắp muộn giờ làm rồi đấy, đi đi,
anh tiễn em!"

"Vâng..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Việc đã đến nước này cũng đành vậy, cô dốc sức thở hắt ra một hơi.

Cô còn chưa kịp tiêu hóa hết mọi chuyện, trái tim lại run lên bần bật.

Người nhân viên khi đi tới thanh toán cung kính cúi đầu về phía họ, nói
một câu: "Vân thiếu, Hoắc tổng đã thanh toán hết cho anh rồi! Nói là chúc
anh dùng bữa vui vẻ!"

...

Chập tối tan ca, Lâm Uyển Bạch không dám tới bệnh viện.

Cô đi thẳng ra chợ mua thức ăn rồi chạy về phía tiểu khu cao cấp. Mở

cửa ra, cô liền nhìn thấy đôi giày da nam đặt trước cửa.

Cho dù đã đi suốt một ngày trời, nó vẫn sáng bóng, không một hạt bụi.

Giống như cảm giác mà Hoắc Trường Uyên mang tới cho người ta,

lạnh lùng, hờ hững, nghiêm nghị lại tỉ mỉ.

Lâm Uyển Bạch nhìn bóng hình mình phản chiếu trên đó, nuốt nước

bọt, xách thức ăn rảo bước đi vào trong phòng.

Tivi không bật, Hoắc Trường Uyên đang ngồi vắt chân trên sofa, tay

kẹp điếu thuốc, nhưng cũng không hút mà đảo qua đảo lại, vẻ mặt không
chút biểu lộ gì, không nhìn ra hỉ nộ ái ố.

Chiếc túi ni lông trong tay cô vang lên những tiếng sột soạt, Lâm Uyển

Bạch chột dạ nói: "Bây giờ tôi sẽ đi làm cơm..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.