XIN HÃY ÔM EM - Trang 3501

Không thể không thừa nhận Tiêu Vân Tranh là một người si tình. Cho

dù biết bốn năm trước hay bốn năm sau trái tim của Lục Tịnh Tuyết cũng
chưa từng thuộc về mình nhưng anh ấy vẫn tình nguyện theo đuổi cô ta, có
thể thấy sự cố chấp khó mà buông bỏ. Giá mà Lục Tịnh Tuyết chịu để ý tới
những người xung quanh thì tốt biết bao, cũng không uổng tấm chân tình
sâu nặng ấy.

Nghe thấy Lục Học Lâm nói vậy, Lâm Uyển Bạch gật đầu: "Vậy chắc là

con nhìn nhầm rồi..."

Sau một đoạn chen giữa, hai bố con tiếp tục bàn về chuyện đám cưới.

Thật ra cô phần nhiều chỉ ngồi nghe, vì mọi chuyện đều do Lục Học

Lâm và Hoắc Chấn sắp xếp, cô cảm động và cũng rất hạnh phúc: "Bố,
chuyện hôn lễ làm phiền bố và bác Hoắc rồi!"

"Nói gì vậy, con là con gái của bố. Là cha, tổ chức đám cưới cho con

gái là bổn phận của bố cũng là hạnh phúc của bố. Chỉ cần con có thể sống
hạnh phúc, mẹ con cũng sẽ vui vẻ!" Lục Học Lâm dịu dàng cười nói, nhìn
thẳng vào mắt cô, tựa như một lần nữa vượt qua thời gian gặp lại người
trong lòng mình.

"Vâng!" Lâm Uyển Bạch cười tít mắt.

Cô khoác lấy cánh tay Lục Học Lâm, tựa đầu vào vai ông làm nũng như

một đứa con gái nhỏ. Lục Học Lâm hưởng thụ sự gần gũi hiếm hoi của cô,
cũng giơ tay vuốt mái tóc dài của cô như dỗ dành một đứa trẻ.

Có điều giây phút ấm áp ấy không tồn tại bao lâu, bởi vì cái bóng cao

lớn của Hoắc Trường Uyên đã từ ngoài cửa đi vào.

Khi nhìn thấy tư thế của họ, cho dù biết đó chỉ là bố của cô, anh vẫn

chẳng vui vẻ gì, bờ môi chợt mím lại, ánh mắt tối hẳn đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.