XIN HÃY ÔM EM - Trang 3550

Chúa và tất cả người thân, bạn bè, với tư cách là vợ chồng của nhau, thề
nguyện lời hứa trọn đời trọn kiếp!"

Cô đưa bó hoa cưới trong tay cho Trịnh Sơ Vũ, nắm chặt lấy hai bàn

tay của Hoắc Trường Uyên.

"Tôi Hoắc Trường Uyên (Lâm Uyển Bạch), mong anh/em sẽ trở thành

chồng/vợ của em/anh, trở thành người bạn đời và người duy nhất anh/em
yêu trong cuộc đời nhất! Tôi sẽ luôn mạnh khỏe, bình an thuận lợi, sẽ ở
bên anh/em và con suốt đời. Tôi sẽ trân trọng tình cảm của anh/em và yêu
anh/em hết lòng mình, dù là hiện tại, tương lai hay vĩnh viễn, tôi cũng sẽ
tin tưởng, tôn trọng anh/em. Tôi sẽ cùng cười, cùng khóc với anh/em! Bà
xã/Ông xã, anh/em yêu em/anh, trọn đời trọn kiếp!"

Qua micro, giọng hai người họ đồng thanh đồng tiếng vang vọng khắp

các ngóc ngách của giáo đường.

Từng tiếng từng tiếng, khiến rất nhiều người rơi nước mắt.

Giáo đường xây theo kiểu kiến trúc Gothic, ánh nắng vàng rực rỡ từ

những cửa sổ hình thoi trên trần nhà hắt vào. Một khung cảnh lãng mạn
hoành tráng làm sao. Tiếng vỗ tay dậy lên như sấm, mỗi một người làm
chứng ngồi trên ghế đều hoặc đỏ mặt xúc động hoặc mỉm cười hạnh phúc.

Trong đó có một cô gái trẻ hoàn toàn giống như đang xem một cảnh

phim, vừa vỗ tay vừa cầm giấy ăn lau nước mắt, còn hỏi người bên cạnh
để tìm tiếng nói chung: "Đám cưới này ấm áp quá phải không ạ? Chị à, chị
cũng là bạn thân của cô dâu sao?"

Người được cô ấy gọi là chị có phần không ăn nhập với khung cảnh nơi

đây. Trong thời khắc ngọt ngào và lãng mạn như thế này, người đó lại mặc
một cây đen, còn mang một chiếc kính râm và đeo khẩu trang đen, gần như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.