XIN HÃY ÔM EM - Trang 3557

"..." Lâm Uyển Bạch dở khóc dở cười.

Không nhắc chuyện này còn đỡ. Mãi về sau cô mới biết chuyện thiếp

mời vốn không hề được gửi tới chỗ Diệp Tu. Cũng may sau đó cô đã tận
tâm bù lại một bản thiếp điện tử. Nhận được điện thoại chúc mừng với
giọng nói bất ngờ của Diệp Tu, cô mới biết anh không hề gửi thiếp qua.

Không cần hỏi cũng biết là không phải anh cố tình gửi sai địa chỉ mà

thực chất đã ném nó vào sọt rác.

Cô giơ tay chọc chọc lên ngực anh: "Đừng có nhỏ mọn như vậy!"

"Yên tâm, tối nay lúc anh ta mời rượu, anh sẽ uống thêm mấy cốc!"

Hoắc Trường Uyên bật ra một tiếng "Hừ" từ mũi, khoác vai cô ngồi xuống
giường: "Có mệt không?"

"Một chút thôi!" Lâm Uyển Bạch gật đầu, vặn vẹo hai cánh tay và hai

bắp chân, bất giác cảm thán: "Xưa nay em không nghĩ hóa ra kết hôn mệt
đến vậy, lần sau..."

"Nói cái gì vậy!" Hoắc Trường Uyên hạ giọng quát.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy sự u ám hiện rõ trong đôi mắt anh, Lâm Uyển

Bạch mới chợt nhận ra mình lỡ lời, vội ngượng ngập gãi đầu: "À, em đùa
ấy mà!"

Hoắc Trường Uyên bấu má cô thật mạnh, ra vẻ uy hiếp, sau đó cúi đầu

nhìn đồng hồ: "Từ đây tới buổi tiệc còn gần ba tiếng đồng hồ, nếu em mệt
thì nằm xuống giường ngủ một chút đi. Tới giờ rồi anh sẽ gọi em, đến lúc
đó bảo thợ trang điểm vào thay trang phục cho em!"

"Ừm, được!" Lâm Uyển Bạch gật đầu. Cô được anh đỡ nằm xuống gối,

rồi chợt nhớ ra điều gì, cô cắn môi nói: "Đúng rồi, ông xã, ban nãy lúc em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.