XIN HÃY ÔM EM - Trang 3607

Lâm Uyển Bạch bặm môi lại, ra sức ôm ghì lấy anh, chỉ nghe thấy cũng

thấy run rẩy rồi.

"Khi anh tỉnh dậy, cả người đang nằm cuộn tròn trong xe, nửa người

không thể nhúc nhích được. Anh nhìn thấy Lục Tịnh Tuyết từ ghế lái phụ
bò xuống. Nắp xe phía trước mù mịt khói. Anh biết xe sắp phát nổ, một khi
nổ thì sẽ làm kích hoạt quả bom phía sau... Anh rất sợ, không chỉ sợ chết,
càng sợ anh chết rồi em phải làm sao, Đậu Đậu và Kính Viên phải làm
sao?"

Hoắc Trường Uyên khàn giọng tự hỏi, lúc này kể lại anh vẫn còn hết

hồn, từng múi cơ trên cánh tay săn lại rất chắc: "Lúc đó anh không có quá
nhiều lựa chọn. Anh dốc chút sức mạnh còn lại, nhảy xuống sông trước khi
xe kịp nổ. Cho dù anh sợ nước, cả người liên tục chìm xuống nhưng anh
cũng kiên trì phải sống bằng được, anh phải quay về gặp em..."

"Anh đã thật sự nhảy xuống sông ư?" Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt.

Anh không biết bơi, vậy mà vào khoảnh khắc sống chết mong manh ấy

vẫn chấp nhận đánh cược một phen, cần một dũng khí lớn đến mức nào!

"Ừm." Hoắc Trường Uyên gật đầu, mỉm cười với cô: "Có thể ông trời

thật sự nhân từ, anh không chết đuối mà được cứu! Anh chỉ nhớ mình đã
ngắc ngoải trên sông rất lâu, sau cùng uống no nước và không còn ý thức
nữa. Khi tỉnh dậy anh mới biết mình đã hôn mê suốt bốn tháng trời!"

"Người cứu anh là một nông dân ở một thôn trang khá hẻo lánh, vừa

hay hôm đó ra sông bắt cá. Có điều sau khi đưa anh về nhà, anh mãi không
tỉnh dậy, người ấy nhà rất nghèo, cơm ăn hàng ngày còn phải lo lắng, càng
không đủ tiền cứu anh. Hơn nữa bác sỹ trong thôn còn nói anh đã trở thành
người thực vật, không cứu được nữa! Bố của người nông dân ấy trước kia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.