XIN HÃY ÔM EM - Trang 412

"Tối nay em đừng hòng được ngủ!"

...

Buổi chiều hôm sau, chiếc xe đi thẳng một mạch ra ngoài ngoại ô.

Đi suốt một đoạn đường núi, khi mọi sự lắc lư dừng lại, Giang Phóng

ngồi phía trước quay đầu lại: "Cô Lâm, đến rồi ạ!"

Lâm Uyển Bạch gật đầu, trên khuôn mặt vẫn là hai quầng mắt đen xì vì

thiếu ngủ, khi xuống xe hai chân vẫn còn chao đảo.

"Cô đi chậm thôi!" Giang Phóng đưa tay ra đỡ.

Ngay lập tức, anh ấy cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh từ phía sau

nhìn tới.

Quay đầu lại anh ấy bèn nhìn thấy Hoắc Trường Uyên sa sầm mặt lại

đứng ở đó. Giang Phóng vội rụt tay lại: Boss đáng sợ quá!

Lâm Uyển Bạch cảm ơn anh ấy, sau đó lặng lẽ đi tới bên cạnh Hoắc

Trường Uyên. Khi bị anh nhìn thẳng, hơi thở của cô cũng run rẩy. Sự thật
là những ký ức về đêm qua quá điên cuồng và đáng sợ.

Hoắc Trường Uyên không nói gì cả, chỉ giơ tay lên ra hiệu, có một nhân

viên phục vụ mang quần áo đến cho cô.

Người nhân viên rất nhiệt tình, toàn là những người ngoại quốc tóc

vàng mắt xanh.

Sau khi Lâm Uyển Bạch thay quần áo đi ra, Hoắc Trường Uyên cũng đã

thay đồ xong. Chỉ có điều vóc người anh cao lớn, nên anh mặc bộ đồ đen
trắng xen kẽ trống giống như một người mẫu. Chỉ một bóng lưng thôi mà
vẫn tạo nên hiệu ứng như chụp ảnh poster.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.