XIN HÃY ÔM EM - Trang 411

Anh kéo cánh tay đưa lên che chặt đôi mặt của cô: "Không được nhắm

mắt lại!"

"..."

"Nhìn tôi!"

"..."

Hoắc Trường Uyên ngồi ở cuối giường, hình bóng sự kích tình trên

khuôn mặt vẫn chưa hoàn toàn tan đi.

Anh rút ra một điếu thuốc, cúi đầu châm lên, dùng tay phải che đi ngọn

lửa xanh từ trong bật ra.

Phả ra một làn khói, Hoắc Trường Uyên đăm chiêu nhìn Lâm Uyển

Bạch nằm trên giường thông qua màu trắng xám ấy. Cô mềm oặt ở đó như
một cành dương liễu, trên bả vai để trần là những dấu vết anh để lại không
thể che giấu, đôi mắt vẫn còn phiếm đỏ.

Quen biết từ trước...

Anh lặp đi lặp lại mấy chữ này.

Không có tiếng động nhưng tựa hồ vẫn có những tiếng nghiến răng

vang lên trong lòng.

Hoắc Trường Uyên hút hết một điếu thuốc, lại nằm lên giường, ngón

tay anh vừa chạm vào, người cô đã run lên.

Lâm Uyển Bạch còn chưa mở được mắt ra đã bắt đầu run rẩy cầu xin:

"Thật sự không được nữa đâu..."

Hoắc Trường Uyên làm như không nghe thấy, vẫn ôm chặt eo cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.