XIN HÃY ÔM EM - Trang 507

Lâm Uyển Bạchh ghé tới bên cạnh Hoắc Trường Uyên, nói nhỏ một

tiếng "Cảm ơn". Anh cúi xuống, áp vào tai cô nói câu gì đó, mặt cô đỏ
bừng lên gật đầu.

Tới tối, cánh cửa phòng bà được lặng lẽ đẩy ra.

Sau đó bèn có một bóng người thoáng xuất hiện, lén la lén lút như con

chuột chui vào phòng đối diện.

Đóng cửa lại, Lâm Uyển Bạch để dép lê bên cạnh giường, vén chăn rồi

bò lên.

Cô vừa chạm được cổ vào gối, cánh tay của Hoắc Trường Uyên đã

vươn tới, mang theo chút sốt ruột: "Sao lâu quá vậy!"

"Bà ngoại vừa mới ngủ thôi..."

Lâm Uyển Bạch ấp úng giải thích, mọi sự bó buộc trên cơ thể chớp mắt

đã mất đi quá nửa.

Hoắc Trường Uyên thẳng thừng kéo cao chăn lên, chống người nằm lên

trên cô: "Đừng lãng phí thời gian nữa!"

Lâm Uyển Bạch ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Trong bóng tối, mọi cảm

quan càng trở nên rõ nét hơn. Hơi thở nóng rực của anh giống như một đóa
hoa anh túc khó mà kháng cự khiến cô ngứa ngáy từng cơn.

Cũng giống như đêm qua, chẳng mấy chốc chiếc giường đã không chịu

được sức nặng vang lên những tiếng động.

Khi túi bóng thứ hai được xé ra, bên ngoài phòng khách bỗng nhiên

vọng vào tiếng động. Cả hai người dưới chăn đều cứng đờ lại, mọi động
tác đều dừng đột ngột, nín lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.