XIN HÃY ÔM EM - Trang 533

Sau khi tan ca, cô tới bệnh viện một chút, cùng bà ngoại trò chuyện một

lúc rồi trở về nhà sớm.

Trong tủ lạnh còn một ít rau xanh, cô lấy ra xào qua, ăn xong thì tắm

rửa, phát hiện cũng chỉ mới hơn tám giờ tối.

Khi bước ra khỏi phòng tắm, ngang qua tấm gương, chiếc chìa khóa

đưng đưa trên xương quai xanh lấp lánh tỏa sáng dưới ánh đèn.

Lâm Uyển Bạch đưa tay lên chạm nhẹ vào, trước mắt hiện lên dáng vẻ

giận dữ của Hoắc Trường Uyên.

Cô rút cuốn tiểu thuyết tiếng Đức mẹ để lại ra, vì còn quá sớm chưa thể

chợp mắt nên cô tìm số trang đã đánh dấu lại để đọc tiếp. Có điều, đọc mãi
đọc mãi, cô bỗng cảm thấy mồ hôi lạnh không ngừng túa ra khắp người.

Ban đầu cô chỉ nghĩ mình hơi lạnh bèn kéo cao chăn lên một chút.

Nhưng cô lại càng lúc càng khó chịu, hơn nữa dạ dày đau tưởng chết,

ngay cả bụng cũng co thắt lại.

Cuốn tiểu thuyết rơi xuống đất, Lâm Uyển Bạch chẳng buồn nhặt nữa.

Cơn đau đã khiến người cô co giật. Cô lần sờ một lúc lâu bên cạnh gối mới
tìm ra được di động.

Khi màn hình sáng lên, cô bỗng không biết gọi cho ai.

Người đầu tiên hiện ra trong đầu cô lại là Hoắc Trường Uyên...

Dường như nghĩ như vậy, bàn tay Lâm Uyển Bạch cũng có ý thức của

riêng mình, cô cố tìm cái tên ba chữ ấy trong di động rồi ấn xuống.

Đầu kia bắt máy rất nhanh, cô run rẩy bờ môi gấp gáp nói: "Alô, là

tôi..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.