XIN HÃY ÔM EM - Trang 679

Lâm Uyển Bạch hít sâu một hơi. Những cụm từ như "làm ấm giường",

"gọi là tới" một lần nữa bay ngang qua đầu óc cô. Đây là hoàn cảnh cô đã
tự thoát ra, lẽ nào còn định đâm đầu vào lần nữa. Có ai lại chấp nhận tiếp
tục làm người tình được người ta bao nuôi không nhìn thấy mặt trời chứ?

Trong lòng vừa chua vừa xót, cô định thần lại, vẫn trả lời như đã từng

trả lời: "... Em từ chối!"

Đáp án như vậy không phải là lần đầu tiên cô trả lời, nhưng không hiểu

vì sao lại khó khăn đến vậy.

Giang Phóng đứng bên tận lực đóng vai người gỗ bất giác len lén liếc

nhìn bàn tay đặt dưới gầm bàn đang cuộn chặt lại của ông chủ, những gân
xanh trên mu bàn tay đã gồ cả lên.

Giang Phóng thậm chí còn nhích tiếp sang bên cạnh, sợ bị vạ lây.

Hoắc Trường Uyên cứ im lặng nhìn cô như thế, có vẻ như thời gian đã

dài cả ngàn năm, sau đó nói một câu: "Thôi bỏ đi."

Lại là câu này.

Lâm Uyển Bạch chậm rãi mím môi.

Đúng lúc này, quản lý đẩy cửa trở vào, cầm di động liên tục xin lỗi. Sau

khi anh ấy ngồi xuống, cuộc họp tiếp tục trở lại. Khi lật giở tài liệu, cô
chợt run rẩy đôi chút, cảm giác bầu không khí trong phòng như hạ thấp.

Từ Hoắc Thị đi ra đã gần chập tối.

Khi đi ra khỏi cánh cửa xoay, Lâm Uyển Bạch và quản lý gần như

không hẹn mà gặp vô thức quay đầu lại nhìn. Ngoài các nhân viên ra ra vào
vào, đúng là không có bóng dáng Hoắc Trường Uyên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.