XIN HÃY ÔM EM - Trang 718

Cô uống một hớp nước ngọt để bình tĩnh lại. Quản lý như con ruột len

lỏi tới bên cạnh cô, cầm cốc bia lên uống cạn.

Sau đó anh ấy nhét micro vào tay cô: "Tiểu Lâm, mau, tôi uống đến độ

cổ họng sắp bốc khói rồi! Cô thay tôi làm vài bài đi!"

"Quản lý, tôi..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu.

Lời từ chối còn chưa nói hết, quản lý đã cướp lân: "Đừng có giả vờ!

Lần trước phòng đi tụ tập tôi đã nghe cô hát rồi, tôi biết cô hát được hí
khúc, tôi gọi cho cô rồi đấy! Hết bài này là đến lượt cô!"

"..." Lâm Uyển Bạch khóc dở mếu dở.

Bài hát trôi qua rất nhanh, liền có người hỏi: "Bài hí khúc này của ai

vậy?"

Lâm Uyển Bạch đành phải cầm micro đứng dậy.

Nhạc dạo vang lên, cô hát theo: "Vì cứu Lý lang mà rời khỏi quê nhà, ai

ngờ bảng vàng đề tên. Trạng nguyên mặc áo đỏ, đội mũ quan, thật là đẹp
mắt!..."

Sau khi hát xong câu cuối cùng, Lâm Uyển Bạch mới âm thầm mở lòng

bàn tay ra.

Dưới ánh đèn rực rỡ năm màu, mồ hôi đầm đìa trên tay cũng lấp la lấp

lánh.

Trong suốt quá trình hát, cô luôn có cảm giác đâu đây một đôi mắt

bừng bừng như hai ngọn lửa nhìn mình chằm chằm, tựa hồ muốn đốt cháy
hai lỗ phía sau lưng cô. Cô chỉ đi đôi giày cao gót ba phân mà đã mấy lần
không đứng vững.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.