XIN HÃY ÔM EM - Trang 73

Hoắc Trường Uyên liếc nhìn cô mấy giây, sau đó bình thản buông tay

ra.

Lâm Uyển Bạch không ngờ anh lại đột ngột buông tay, trong lúc giãy

giụa cô ngã thẳng xuống bậc thềm, đầu gối và khuỷu tay đập xuống đất, tê
dại.

Trong tầm mắt, cô nhìn thấy anh dùng đôi giày da giẫm nát đầu lọc

dưới đất, sau đó cúi xuống nhặt lên bỏ vào thùng rác, cuối cùng chắp hai
tay sau lưng đứng quan sát cô, nét mặt không có chút ấm áp nào, cũng
không có ánh mắt dịu dàng, thương hoa tiếc ngọc.

Cô biết ngay loại người như anh chỉ có thể là máu lạnh, từ ngày anh

thản nhiên vô cảm nhìn cô cứa tay là cô đã nhìn ra rồi!

Khi cô cố nén nỗi đau định đứng dậy thì Hoắc Trường Uyên bất ngờ giơ

tay ra trước mặt cô lần nữa không hề báo trước.

Lâm Uyển Bạch nghiêng đầu nhưng không né ra, cô nghe thấy anh hỏi

một câu nghi hoặc: "Mặt em sao vậy?"

Bấy giờ cô mới để ý, ngón tay anh đã vén sợi tóc dài bên má cô ra. Khi

tới bệnh viện, sợ bà ngoại lo lắng, cô đã tung mái tóc cột cao sau gáy ra.
Lúc này nguyên gò má trái sưng vù và dấu tay vẫn nguyên vẹn lộ ra trước
mặt anh.

Hơi động đậy, bị đầu ngón tay anh cọ phải, ngoài nỗi đau ra còn có cảm

giác ngưa ngứa nhói vào tận trái tim.

Lâm Uyển Bạch còn chưa rõ cơn ngứa ngáy ấy từ đâu mà tới thì đã

nghe thấy câu nói có phần khích bác của anh: "Lại đi hứng tát đổi lấy tiền
rồi?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.