XIN HÃY ÔM EM - Trang 813

Cô cố gắng không liếc ngang liếc dọc, cũng cố gắng không chạm vào

anh. Nhưng ai ngờ chăn vừa đáp lên, một lòng bàn tay dày dặn đã nắm chặt
lấy tay cô.

Đôi mắt kia chẳng biết đã mở ra từ lúc nào, đang nhìn cô chằm chằm.

Anh dậy rồi ư?

Lâm Uyển Bạch bối rối nhìn anh, vội nói: "À, em đánh thức anh sao?

Nếu anh chưa tỉnh thì cứ tiếp tục ngủ đi..."

Nói rồi, cô không thể đứng lên rời đi ngay, bởi vì Hoắc Trường Uyên từ

đầu tới cuối không hề buông tay.

"Hoắc Trường Uyên..." Cô nhắc nhở.

Tầm mắt của Hoắc Trường Uyên vẫn không lệch đi phân nào, bờ môi

mỏng bật ra ba chữ: "Anh khó chịu."

"Anh sao rồi?" Lâm Uyển Bạch căng thẳng hỏi.

"Anh thật sự rất khó chịu." Hoắc Trường Uyên lặp lại câu này, giọng

hơi khàn.

Lâm Uyển Bạch thấy anh cứ nhíu mày rất chặt lại càng thấy khó hiểu,

cho tới khi anh nắm lấy tay cô kéo thẳng xuống dưới...

Sau khi hiểu ra đó là chuyện gì, con ngươi của cô co rụt lại, nhịp tim

hoàn toàn rối loạn.

Ai cũng nói sáng sớm đàn ông sẽ có phản ứng đó...

Không rút tay về được, cô chỉ có thể tiếp tục co quắp, ánh mắt rời rạc.

Cô nghe thấy tiếng anh nuốt nước bọt, độ khàn của tông giọng càng nặng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.