XƠ CARRIE - Trang 132

Họ băng qua công viên và đi về phía Tây, theo đại lộ Washington xinh

đẹp, con đường rộng rãi bằng đá dăm nện, những ngôi nhà lớn bằng gỗ lùi
sau vỉa hè. Phố này có nhiều cư dân giàu có hơn ở West Side, và
Hurstwood không tránh khỏi căng thẳng, sợ thiên hạ biết đến. Họ mới đi
qua vài khu nhà thì thấy ở một bên hè có biển đề chuông ngựa đua, tháo gỡ
khó khăn cho ông. Ông đưa cô rẽ sang một đường mới.

Con đường đó nhỏ hơn một con đường quê. Phần vì ông muốn cho cô

thấy nhiều nơi xa hơn ở West Side này, nơi không có lấy một ngôi nhà. Nó
nối công viên Douglas với Washington hoặc công viên South, và chẳng gì
hơn sự gọn gàng làm nên con đường, chạy xuống phía Nam năm dặm tới
một đống cỏ thoáng đãng, sau đó chạy về hướng đông tới một đống cỏ khác
với khoảng cách tương tự. Đến chỗ đường rộng hơn, họ không gặp một
ngôi nhà nào và có điều thú vị là câu chuyện sẽ không bị ngắt quãng.

Đến chuồng ngựa, ông chọn một con ngựa hiền, và chẳng mấy chốc

họ đã ra khỏi tầm nghe hoặc sự quan sát của đám đông.

- Cô cưỡi được chứ? - Lát sau, ông hỏi.

- Tôi chưa thử lần nào, - Carrie nói.

Ông đặt dây cương vào tay cô và khoanh tay lại.

- Cô sẽ thấy chẳng khó lắm đâu, - ông mỉm cười nói.

- Không khó, khi ông có một con ngựa hiền tính, - Carrie nói.

- Cô có thể điều khiển một con ngựa giỏi chẳng kém ai, sau một hồi

tập luyện, - ông nói, khích lệ.

Ông mong có khoảng nghỉ để ông có thể xoay câu chuyện theo chiều

hướng nghiêm túc. Một hoặc hai lần ông không cất tiếng, hy vọng trong sự
yên lặng trầm ngâm, cô sẽ tiếp nhận được sắc thái của ông, nhưng cô lại
nhẹ nhàng tiếp tục đề tài. Tuy vậy ngay sau đó, sự im lặng của ông đã chi
phối được tình hình. Ông bắt đầu nói về các suy nghĩ của ông. Ông chăm
chú nhìn nhưng chẳng tập trung vào cái gì, dường như ông đang nghĩ đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.