XƠ CARRIE - Trang 217

nhất, ông phẫn nộ vì lời cằn nhằn không hề che giấu, những dằn vặt bực tức
của bà. Những cuộc cãi vã nho nhỏ kiểu này ngày càng nhiều vì bầu không
khí đã chồng chất thêm bất đồng. Nó sẽ là trận mưa rào với bầu trời nặng
trĩu mây giông đen kịt, chắc chắn là không có lời bình luận nào xứng đáng.
Thế là, sau khi rời bàn ăn sáng hôm ấy, trong lòng giận dữ vì ông thẳng
thừng công khai thái độ thờ ơ với kế hoạch của bà, bà Hurstwood bắt gặp
Jessica trong phòng thay quần áo, đang chải tóc rất ung dung. Ông
Hurstwood đã ra khỏi nhà.

- Mẹ mong con đừng xuống ăn sáng muộn như thế, - bà nói với

Jessica, trong lúc bận với rổ kim móc của bà. - Giờ thì mọi thứ nguội ngắt
cả rồi, con không nên ăn nữa.

Sự điềm tĩnh tự nhiên của bà bị xáo trộn đáng buồn, và Jessica phải

hứng chịu đầu thừa đuôi thẹo của cơn giông bão.

- Con không đói, - cô trả lời.

- Tại sao lúc đó con không nói để con hầu cất đi, đỡ bắt nó đợi cả buổi

sáng?

- Cô ta không phiền gì đâu. - Jessica trả lời nhạt nhẽo.

- Nếu nó không phiền thì mẹ có đấy, - người mẹ đáp lại, - dù thế nào

đi nữa, mẹ không thích con nói năng kiểu đó với mẹ. Con còn quá trẻ để ra
vẻ ta đây với mẹ.

- Kìa mẹ, đừng cãi nhau nữa, - Jessica trả lời. - Sáng nay có chuyện gì

phải không ạ?

- Không có chuyện gì, và mẹ không cãi nhau. Con không được nghĩ vì

mẹ cho phép con tùy ý trong một số việc mà có thể bắt mọi người chờ đợi.
Mẹ không muốn thế.

- Con không bắt ai phải đợi hết, - Jessica đáp lại gay gắt, chuyển từ

thái độ dửng dưng bất cần đạo lý sang phòng ngự ráo riết. - Con đã nói là
con không đói. Con không muốn ăn sáng tí nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.