XƠ CARRIE - Trang 251

sẽ giải thích để cô biết quan điểm của ông và ông cần cô biết chừng nào. Lẽ
nào cô không trở lại với ông lúc này? Không thể như thế được. Ông sẽ năn
nỉ, nài xin cho đến lúc cơn giận của cô tan chảy, cho đến khi cô tha thứ cho
ông.

Bất chợt, ông nghĩ: “Nhỡ cô ấy không còn ở đấy nữa? Nhỡ cô ấy đã đi

rồi?”

Ông buộc phải đi thôi. Có quá nhiều điều phải nghĩ và không thể ngồi

yên một chỗ.

Dù sao mặc lòng, sự kích động cũng chẳng giúp gì cho ông.

Ngày thứ Ba vẫn y nguyên tình trạng ấy. Ông quyết đến gặp Carrie,

nhưng khi đến Ogden Place ông tưởng như nhìn thấy một người đang theo
dõi ông và lảng đi. Ông không đi vào khu nhà ấy nữa.

Một trong những khó chịu trong chuyến viếng thăm này là khi trở lại

chiếc xe đợi sẵn trên phố Randolph, ông không để ý hầu như nó đỗ đối diện
với hãng buôn mà con trai ông làm việc. Nó khiến ông buốt nhói trong
lòng. Ông đã ghé thăm con vài lần. Giờ đây, cậu ta không buồn nói với ông
một lời. Hình như chẳng đứa con nào chú ý đến sự vắng mặt của ông. Phải,
số phận đang chơi xỏ ông. Ông trở lại văn phòng và tham gia vào các câu
chuyện của bạn bè. Hình như trò chuyện vu vơ giảm nhẹ cảm giác khổ sở
của ông.

Đêm hôm đó, ông ăn tối ở Rector rồi trở lại ngay văn phòng. Sự hối hả

và bề ngoài của bữa ăn là niềm khuây khỏa duy nhất của ông. Ông bực
mình vì nhiều chi tiết vặt vãnh và kiểu trò chuyện chiếu lệ với mọi người.
Sau khi tất cả đã ra về, ông còn ở lại bên bàn rất lâu, và chỉ rời đi khi người
gác đêm kéo cửa trước xem đã khóa an toàn chưa.

Hôm thứ Tư, ông nhận được một lá thư lịch sự nữa của McGregor,

James và Hay. Thư viết:

Thưa ông,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.