XƠ CARRIE - Trang 249

Khoảng bốn nhăm phút sau, cậu ta trở lại. Rõ ràng là cậu ta đã chuyển

gói quà, và lúc cậu ta tới gần, không có dấu hiệu cậu ta rút từ trong túi ra.

- Thế nào? - Hurstwood hỏi.

- Tôi đã chuyển cho bà ấy.

- Cho vợ tôi chứ?

- Vâng, thưa ông.

- Có trả lời không?

- Bà ấy bảo đang bận.

Hurstwood giận dữ vô cùng.

Thế là đêm hôm ấy, ông chẳng làm được gì hơn. Ông rầu rĩ về tình

hình của mình đến tận nửa đêm, rồi ông lại tới Palmer House. Ông tự hỏi
buổi sáng sẽ có chuyện gì, rồi ngủ không ngon chút nào.

Ngày hôm sau ông đến văn phòng và mở thư từ, nghi ngại và hy vọng.

Không có chữ nào của Carrie. Không có gì từ vợ ông, thật dễ chịu.

Ông đã gửi tiền và bà đã nhận được, khiến ông thoải mái khi ngỡ mình

đã làm cho tình hình dịu đi, ông đỡ phiền muộn và hy vọng vào sự hòa
hoãn tăng lên. Lúc ngồi vào bàn, ông hình dung trong một hoặc hai tuần
tới, sẽ chẳng có gì nhiều phải làm. Ông sẽ có nhiều thời gian để suy nghĩ.

Ý nghĩ của ông trở lại với Carrie và việc ông muốn thu xếp để cô rời

bỏ Drouet. Bây giờ như thế nào nhỉ? Ông đau khổ vì cô không gặp ông
hoặc viết cho ông, sự đau khổ tăng nhanh chóng lúc ông chỉ nghĩ đến việc
này. Ông quyết định viết cho cô, nhờ bưu điện West Side chuyển và đề nghị
cô giải thích, cũng như đến gặp ông. Cứ nghĩ thư này không thể đến tay cô
trước thứ Hai càng làm ông bực tức hơn. Ông phải dùng cách nào nhanh
chóng hơn, nhưng cách nào dây?

Ông suy nghĩ suốt nửa giờ, không định gửi người đưa tin hoặc xe đến

thẳng nhà, ngại lộ chuyện, nhưng thấy thời gian cứ trôi qua vô ích, ông viết
một bức thư rồi lại bắt đầu ngẫm nghĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.