XƠ CARRIE - Trang 274

bê bối biết chừng nào. Cảnh sát! Họ sẽ tìm ông. Ông sẽ phải trốn chạy,
nhưng trốn đi đâu? Chao ôi, là kẻ trốn tránh công lý thật kinh hoàng! Ông
rút hai cái hộp ra và trả lại tất cả số tiền. Trong tình trạng kích động, ông
quên bẵng mình đang làm gì, và đặt tiền vào sai hộp. Lúc khép cửa két, ông
nhớ ra mình đã làm sai và lại mở ra. Hai cái hộp lẫn lộn.

Ông rút chúng ra và sắp xếp lại cho ngăn nắp, lúc này nỗi kinh hoàng

đã tiêu tan. Tại sao lại sợ kia chứ?

Lúc tiền vẫn trong tay ông, ổ khóa kêu cách. Lò xo đã bật! Ông làm gì

đây? Ông vồ lấy quả đấm cửa và kéo hết sức. Cửa đã đóng chặt. Trời ơi!
Giờ thì ông chết chắc.

Lúc nhận ra két đã khóa chắc, mồ hôi túa ra trên trán ông và ông run

bần bật. Ông nhìn quanh và quyết định ngay lập tức. Lúc này không thể trì
hoãn được nữa.

- Nếu mình để tiền trên nóc két, - ông nói, - và bỏ đi, họ sẽ biết ai lấy.

Mình là người cuối cùng ở gần. Hơn nữa, nhiều việc khác sẽ xảy ra.

Ngay tức khắc, ông trở thành con người hành động.

“Mình phải ra khỏi nơi này”, - ông nghĩ.

Ông vội vàng vào căn phòng nhỏ, lấy áo khoác nhẹ và mũ, khóa bàn

làm việc rồi vồ lấy cái cặp. Rồi ông dốc hết mọi thứ ra trừ bao diêm và mở
cửa. Ông cố lấy lại dáng điệu quả quyết cũ, nhưng nó hầu như đã mất hẳn.
Ông nhanh chóng thấy ân hận.

- Ước gì mình chưa làm việc đó, - ông nói. - Đấy là một sai lầm.

Ông đều bước xuống phố, chào người gác đêm mà ông biết đang kiểm

tra các cửa. Ông phải ra khỏi thành phố, và thật nhanh.

“Không biết các chuyến tàu chạy giờ nào?” - ông nghĩ.

Ngay lập tức, ông rút đổng hồ ra xem. Đã gần một rưỡi.

Ông dừng lại ở hiệu thuốc đầu tiên, xem bên trong có điện thoại

đường dài không. Đây là hiệu thuốc nổi tiếng, và là nơi đặt một trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.