XƠ CARRIE - Trang 287

Lúc này, sự chống đối của cô đã nguôi, ông dành toàn bộ thời gian cân nhắc
lỗi lầm của mình.

Hoàn cảnh của ông vô cùng quyết liệt, vì ông không muốn có số tiền

khốn nạn ông đã lấy cắp. Ông không muốn là một tên trộm. Khoản tiền đó
hoặc bất cứ khoản nào khác không bao giờ có thể đền bù cho vị thế mà ông
đã vứt bỏ một cách ngu xuẩn. Nó không thể trả lại cho ông bạn bè, tên tuổi,
nhà cửa, gia đình, và cả Carrie, khi ông muốn có cô. Ông đã bị loại khỏi
Chicago và tình trạng ung dung, thoải mái. Ông đã tự tước đoạt phẩm giá
của mình, những cuộc gặp vui vẻ, những buổi tối dễ chịu. Vì cái gì kia
chứ? Càng nghĩ ông càng không chịu nổi. Ông bắt đầu nghĩ ông sẽ cố khôi
phục tình trạng cũ của ông. Ông sẽ trả lại những thứ khốn nạn đã lấy trộm
trong đêm và giải thích. Có lẽ Moy sẽ hiểu. Có lẽ họ sẽ tha thứ cho ông và
để ông trở về.

Đến trưa, đoàn tàu lăn bánh vào Detroit và ông cảm thấy quá hoảng

sợ. Lúc này chắc cảnh sát đã theo vết ông. Chắc chắn họ đã thông báo cho
cảnh sát của các thành phố lớn và nhiều thám tử đang tìm ông. Ông nhớ lại
những trường hợp người bỏ trốn bị bắt giữ. Cho nên, ông thở nặng nhọc và
xanh xám mặt mày. Bàn tay ông thấy cần phải làm gì đó. Ông giả vờ chú ý
đến phong cảnh bên ngoài mà chẳng cảm nhận được gì. Ông giậm chân liên
tục lên sàn.

Carrie nhận ra tâm trạng bồn chồn của ông nhưng không nói gì. Cô

không biết nó có ý nghĩa gì hoặc có tầm quan trọng ra sao.

Lúc này, ông tự hỏi sao không hỏi xem chuyến tàu này có chạy đến

Montreal hoặc một địa điểm nào đó của Canada không. Có lẽ ông có thể
tiết kiệm được thời gian. Ông đứng dậy và tìm trưởng tàu.

- Đoàn tàu này có toa nào chạy đến Montreal không? - Ông hỏi.

- Có, toa giường nằm ở đằng sau.

Ông muốn tìm hiểu thêm, nhưng thấy thế là không khôn ngoan, nên

quyết định hỏi thăm ở ga.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.