XƠ CARRIE - Trang 299

Lời nói làm Hurstwood tức điên. Máu nóng dồn lên đầu ông. Nhiều ý

nghĩ tự hình thành. Ông không phải là kẻ trộm. Ông không muốn có tiền.
Nếu ông có thể giải thích cho Fitzferald & Moy, có khi sự việc sẽ trở lại ổn
thỏa.

- Xem này, - ông nói, - thật vô ích nếu tôi nói về chuyện này mãi. Tôi

tôn trọng quyền năng của ông, nhưng tôi phải giải quyết với những người
hiểu biết.

- Ông không thể ra khỏi Canada với số tiền đó, - viên thám tử nói.

- Tôi chưa muốn đi, - Hurstwood nói. - Lúc nào tôi chuẩn bị sẵn sàng,

chẳng có gì ngăn được tôi.

Ông quay lưng, và viên thám tử quan sát ông thật kỹ. Hình như là một

việc quá quắt. Ông vẫn đi rồi vào phòng.

- Ai thế? - Carrie hỏi.

- Một người bạn của anh ở Chicago.

Toàn bộ cuộc nói chuyện này thật choáng váng, lại đến sau tất cả

những lo lắng khác trong suốt tuần qua, đủ gây nên sự u ám sâu xa và thay
đổi phẩm hạnh trong Hurstwood. Điều làm ông đau đớn nhất là thực tế ông
đang bị truy nã như một tên trộm. Ông bắt đầu nhìn thấy sự bất công của xã
hội, chỉ nhìn nhận sự việc phiến diện, thường chỉ là một thời điểm trong cả
một bi kịch dài. Mọi loại báo chí chỉ nêu một việc là ông lấy tiền. Còn vì
sao và lấy thế nào chỉ nói qua loa. Mọi sự rắc rối dẫn đến sự việc đó thì
chẳng ai hay biết. Ông bị buộc tội mà không được thấu hiểu.

Trong ngày hôm đó, ngồi trong phòng với Carrie, ông quyết định trả

lại số tiền. Ông sẽ viết thư gửi Fitzferald & Moy, giải thích toàn bộ sự việc,
rồi gửi hỏa tốc. Có lẽ họ sẽ tha thứ cho ông. Có khi họ còn đề nghị ông trở
về. Ông sẽ lập một báo cáo giả mà ông bịa ra để viết gửi họ. Rồi sau đó,
ông sẽ rời thành phố khác thường này.

Ông suy nghĩ kỹ càng suốt một giờ bản báo cáo về trạng thái phức tạp

cho hợp lý. Ông muốn thuật lại với họ về vợ ông, nhưng không thể. Cuối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.