XƠ CARRIE - Trang 298

- Chắc ông biết tôi đến đây vì việc gì chứ? - Người đàn ông nói, tin

cậy.

- Tôi có thể đoán ra, - Hurstwood nói nhẹ nhàng.

- Vậy ông định thủ và giữ riêng số tiền?

- Đấy là việc của tôi, - Hurstwood nói dứt khoát.

- Ông thừa biết là ông không thể làm thế, - viên thám tử nói, nhìn ông

lạnh lẽo.

- Nghe này, ông bạn, - Hurstwood nói hách dịch, - ông không hiểu gì

về vụ này, và tôi không thể giải thích cho ông. Tôi định làm gì tôi sẽ làm,
không cần đến sự khuyên nhủ ở bên ngoài. Ông phải thứ lỗi cho tôi thôi.

- Thật vô ích nếu ông nói năng kiểu ấy, - người đó nói, - khi ông đã ở

trong tay cảnh sát. Chúng tôi có thể gây nhiều rắc rối cho ông nếu chúng tôi
muốn. Ông không đăng ký hợp thức ở khách sạn này, ông không mang vợ
đi cùng, và báo chí hãy còn chưa biết ông ở đây. Ông hãy biết điều một
chút.

- Ông muốn biết gì? - Hurstwood hỏi.

- Liệu ông có trả lại số tiền đó hay không?

Hurstwood lưỡng lự và nhìn xuống sàn.

- Giải thích cho ông việc này cũng vô ích, - cuối cùng, ông nói. - Ông

căn vặn tôi cũng vô ích nốt. Ông biết đấy, tôi không ngu. Tôi biết ông có
thể và không thể làm gì. Ông có thể gây ra nhiều rắc rối nếu ông muốn. Tôi
thừa biết thế, nhưng nó sẽ không giúp ông lấy lại tiền. Hiện giờ, tôi quyết
định việc mình làm. Tôi đã viết thư gửi Fitzferald & Moy, vì thế tôi không
thể nói gì hơn. Ông hãy đợi, cho đến khi ông nghe thêm tin tức từ họ.

Trong lúc nói, ông dịch dần ra xa cửa, xuống hành lang, ra khỏi tầm

nghe của Carrie. Lúc này, họ đã ở gần cuối hành lang mở ra phòng khách
chung, rộng lớn.

- Ông không từ bỏ số tiền đó? - Người đàn ông hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.