XƠ CARRIE - Trang 310

Khách quen ở đây chẳng có gì giống với ở Chicago. Ông thấy phải mất một
thời gian dài mới có thể kết bạn được. Những người này chỉ vội vàng ra,
vào, chẳng màng đến tìm kiếm tình bạn. Quán rượu cũng không có chỗ tụ
tập hoặc đi thơ thẩn. Nhiều ngày, rồi nhiều tuần lễ trôi qua mà chưa hề có
một lời chào hỏi thân tình như ông đã quen hàng ngày ở Chicago.

Một việc nữa, Hurstwood thiếu vắng những con người danh tiếng, -

những nhân vật ăn vận sang trọng, quý phái tăng thêm vẻ phong nhã cho
các quán rượu, mang đến những tin tức nóng hổi từ xa và những nhóm
chọn lọc. Suốt một tháng trời, ông chưa gặp một người nào như thế. Tối tối,
khi vẫn còn tại vị, thỉnh thoảng ông đọc những sự kiện liên quan tới các
nhân vật tai mắt mà ông quen biết, những người ông đã nhiều lần nâng cốc
với họ. Ở Chicago, họ đến thăm một quán rượu như Fitzferald & Moy hoặc
Hoffman House

[31]

ở khu phố trên, nhưng ông biết họ sẽ chẳng bao giờ

xuống chốn này.

Thêm nữa, công việc làm ăn không tốt đẹp như ông tưởng. Nó có tăng

lên chút ít, nhưng ông thấy vẫn phải dè xẻn chi tiêu cho gia đình, và thật bẽ
mặt.

Ban đầu, ban đêm về nhà khuya và nhìn thấy Carrie là một điều thích

thú. Ông cố xoay sở để ăn tối với Carrie vào khoảng từ sáu đến bảy giờ, và
ở nhà cho đến chín giờ sáng, nhưng sau một thời gian, sự mới lạ này tan
dần, và ông bắt đầu cảm thấy là một bổn phận kéo dài.

Tháng đầu tiên vừa qua, Carrie nói rất tự nhiên:

- Em định tuần này xuống phố và mua một bộ váy áo.

- Loại nào hở em? - Hurstwood nói.

- Ồ, loại đi dạo phố.

- Được thôi, - ông mỉm cười trả lời, tuy ông thầm nghĩ nếu cô không

mua sẽ dễ chịu hơn với tình hình tài chính của ông. Ngày hôm sau chẳng có
gì để nói, nhưng đến sáng hôm sau nữa, ông hỏi:

- Em đã mua áo chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.