XƠ CARRIE - Trang 312

những ý định của mình. Cô phải hỏi xin ông những thứ vặt vãnh. Đây là
một tình thế khó chịu cho một người đàn bà. Rất yêu làm nó dường như là
hợp lý, đôi khi đáng tin, nhưng không bao giờ vừa ý. Khi không yêu lắm,
kết cục càng rõ ràng bao nhiêu càng ít thỏa mãn bấy nhiêu.

Về phần Hurstwood, ông đang ra sức chống lại những khó khăn trong

một hoàn cảnh đã thay đổi. Ông quá khôn ngoan nên không thể không nhận
thức được lỗi lầm to lớn ông đã phạm và thấm thía rằng ông đã thu hoạch
rất khá ở nơi trước kia, rồi hết giờ này sang giờ khác, hết ngày này sang
ngày khác, ông không thể không đối chiếu tình cảnh ngày trước trái ngược
với hiện nay của ông.

Ngoài ra, ông sợ gặp bạn bè thời xưa, một nỗi sợ rất khó chịu, vì đến

thành phố này chưa được bao lâu, ông đã bất ngờ chạm trán với một người,
ở Broadtvay, ông nhìn thấy một người ông quen tiến đến gần. Không còn
thời gian để giả vờ không nhận ra. Những cái liếc nhìn quá sắc, nhận ra
nhau quá rõ. Vì thế người bạn, một khách quen thuộc một trong các hãng
bán buôn ở Chicago thấy cần phải dừng lại.

- Ông khỏe không? - Ông ta nói và chìa tay ra, rành rành là với tình

cảm lẫn lộn với sự không quan tâm thành thật.

- Rất khỏe, - Hurstwood nói, cũng bối rối. - Còn ông?

- Tôi ổn, tôi xuống đây vì việc buôn bán. Giờ ông ở đây à?

- Vâng, - Hurstwood nói, - tôi có nhà ở phố Warren.

- Vậy ư? - Người bạn nói. - Rất mừng nghe tin đó. Tôi sẽ đến thăm

ông.

- Vâng, - Hurstwood nói.

- Tạm biệt, - người đó nói, mỉm cười lịch sự và đi thẳng.

“Hắn chẳng buồn hỏi thăm số nhà mình, - Hurstwood nghĩ, - hắn

chẳng nghĩ đến việc sẽ đến”. Ông lau trán đã dâm dấp mồ hôi, và thành thật
mong không bao giờ gặp ai nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.