XƠ CARRIE - Trang 415

thấy mình già giặn hơn họ ít nhiều. Một số lời ca tụng ngọt tai của họ
dường như trở thành ngớ ngẩn. Thực ra cô còn trẻ, thể xác và tuổi trẻ vẫn
lôi cuốn cô.

- Chúng ta sẽ về đúng giò, thưa tiểu thư Madenda, - một trong các anh

chàng ấy nói và cúi đầu. - Cô đừng lo chúng tôi giữ cô quá giờ, được không
nào?

- Tôi không biết nữa, - Carrie nói và mỉm cười.

Họ khởi hành, Carrie quan sát và thấy các chàng thanh niên này thốt ra

những câu đùa ngốc nghếch và những lời châm chọc nhạt phèo, được coi là
hài hước trong giới làm duyên. Carrie thấy cuộc diễu xe rất phô trương
trong công viên rộng lớn, bắt đầu từ lối vào ở phố Năm mươi chín, lượn
qua Bảo tàng nghệ thuật đến lối ra ở phố Một trăm, phố Mười và đại lộ
Bảy. Lại một lần nữa, cái nhìn của cô tiếp thu thêm những biểu hiện giàu có
- những bộ trang phục trau chuốt, những bộ yên cương thanh lịch, những
con ngựa đầy khí thế, và hơn hết thảy là vẻ đẹp. Lại một lần nữa, tai họa
của nghèo khổ khiến cô khó chịu, nhưng lúc này cô quên bẵng những phiền
muộn riêng tư cũng như quên Hurstwood trong chừng mực nào đó. Ông đợi
cho đến bốn, năm, thậm chí sáu giờ. Lúc cô xuống xe, trời đang ngã tối.

- Mình cho là cô ấy không về nhà, - ông nói, tàn nhẫn.

“Thế đấy, - ông nghĩ. - Bây giờ cô ta đang khởi đầu. Mình bị loại ra

ngoài rồi”.

Mãi đến lúc hơn năm giờ, Carrie mới thực sự phát hiện ra sự chểnh

mảng của mình, còn cỗ xe đã ở tít đại lộ Bảy, gần dòng sông Harlem.

- Mấy giờ rồi? - Cô hỏi. - Tôi phải về đây.

- Năm giờ mười lăm, - người đồng hành với cô nói và giơ chiếc đồng

hồ tao nhã, mặt để trần ra xem.

- Trời đất ơi! - Carrie kêu lên. Rồi cô dựa lưng vào ghế và thở dài. -

Thôi đừng tiếc rẻ con gà quạ tha nữa, - cô nói. - Quá muộn mất rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.