XƠ CARRIE - Trang 414

thứ kia. Mình không cần. Cứ để Carrie giữ tiền của cô ấy. Trong những
ngày này mình sẽ kiếm việc gì đấy. Rồi cô ấy có thể gặp phải chuyện phiền
phức”.

Ông chỉ nói câu này trong lúc giận dữ, nhưng nó báo trước một khả

năng hành động và thái độ đủ lạ lùng.

“Mình chẳng cần, - Carrie nghĩ. - Phải nói để anh ta phải đi ra ngoài

mà làm gì đó. Không phải lúc để mình giúp anh ta”.

Dạo này, Carrie được giới thiệu với vài thanh niên bạn cô Osborne, tất

cả đều thuộc loại mà miêu tả là vui tươi và hớn hở là đúng nhất. Có lần họ
tạt vào đón cô Osborne dong xe đi chơi chiều. Lúc đó Carrie đang ở cùng
cô ta.

- Đi với bọn mình đi, - Lola nói.

- Không, tôi không thể, - Carrie nói.

- Có chứ, cứ đi đi. Cô có phải làm gì đâu?

- Tôi phải có mặt ở nhà lúc năm giờ, - Carrie nói.

- Để làm gì?

- Ăn tối.

- Họ sẽ đưa chúng ta đi ăn tối mà, - Lola nói.

- Ồ không, - Carrie nói. - Tôi không đi được đâu. Tôi không thể.

- Cứ đi đi. Họ là những thanh niên dễ thương kinh khủng. Chúng tôi

sẽ đưa cô về đúng giờ. Chúng ta chỉ dạo xe trong công viên Trung tâm thôi
mà.

Carrie ngẫm nghĩ một lát, rồi cuối cùng đầu hàng.

- Thôi được, nhưng tôi phải về lúc bốn rưỡi đấy, - cô nói.

Câu đó chui vào tai bên này của Lola rồi ra tai bên kia.

Sau Drouet và Hurstwood, thái độ của cô với các chàng trai đượm

chút hoài nghi, nhất là với loại thanh niên vui tươi và phù phiếm. Cô cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.