XƠ CARRIE - Trang 412

niềm vinh dự mới. Cô đặc biệt hài lòng thấy lương của cô hiện giờ là mười
tám đôla thay vì mười hai.

Hurstwood không hay biết gì về việc này.

“Mình sẽ không cho anh ấy phần còn lại của số tiền, - Carrie nói. -

Mình cho đủ rồi. Mình sẽ mua thứ gì đó để mặc”.

Là một vấn đề đơn giản, trong tháng thứ hai cô mua sắm cho mình,

khinh suất như cô dám làm, coi thường hậu quả. Ngày trả tiền nhà đe dọa
phức tạp hơn, và mở rộng thêm khoản mua chịu. Tuy nhiên, cô tự đặt mục
tiêu sẽ làm việc tốt hơn.

Việc đầu tiên là cô mua một chiếc áo bờ lu nữ, và sau khi nghiên cứu

kỹ càng, cô thấy số tiền của mình mới ít ỏi làm sao. Nếu mua, cô sẽ tiêu hết
nhẵn tiền. Cô quên bẵng là nếu chỉ có một mình, cô cũng phải trả tiền
phòng, tiền ăn, và chỉ hình dung mỗi xu của mười tám đôla để mua quần áo
và những thứ cô thích.

Cuối cùng cô chọn một thứ, và không chỉ tiêu hết số tiền tăng ngoài

mười hai đôla, cô còn tiêu lạm vào khoản đó. Cô biết mình sắp đi quá xa,
nhưng cái thú mê thích áo quần lộng lẫy của đàn bà đã thắng thế. Ngày
hôm sau, Hurstwood nói:

- Tuần này chúng ta nợ ông bán tạp phẩm năm đôla bốn mươi xu.

- Vậy ư? - Carrie nói, hơi cau mày.

Cô nhìn vào ví và lấy tiền.

- Em chỉ còn tám đôla hai mươi xu.

- Chúng ta nợ ông bán sữa sáu mươi xu, - Hurstwood nói thêm.

- Vâng, và cả người bán than nữa, - Carrie nói.

Hurstwood lặng thinh. Ông đã nhìn thấy những món đồ mới cô mua,

cách cô phớt lờ bổn phận gia đình, cứ chiếu chiều là cô lẩn mất và về
muộn. Ông cảm thấy cơ sự sắp xảy ra.

Đột nhiên cô nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.