XƠ CARRIE - Trang 410

vậy mà hiện giờ, khi câu hỏi nhằm vào thực tế, cô không thể kể lể với cô
gái này.

- Với vài người họ hàng, - cô trả lời.

Cô Osborne cho rằng, thời gian của Carrie là của riêng cũng như với

cô vậy, và đó là điều đương nhiên. Lola lúc nào cũng đề nghị Carrie ở lại,
đề xuất những cuộc vui chơi nho nhỏ và nhiều thứ giải trí khác cho đến lúc
Carrie bắt đầu sao nhãng giờ ăn tối. Hurstwood nhận thấy điều đó, nhưng
cảm thấy không còn thế để tranh cãi với cô. Vài lần Carrie về muộn vì
không có lấy một giờ đồng hồ để làm bữa tạm bợ và đến ngay nhà hát.

- Chiều nào em cũng tập à? - Có lần Hurstwood hỏi, gần như che giấu

hoàn toàn sự phản đối, hoài nghi và ân hận đã xúi ông hỏi câu đó.

- Không, em đi loanh quanh đến chỗ khác, - Carrie nói.

Cô nói thật, nhưng về mặt nào đó đấy chỉ thêm vào cái cớ. Cô

Osborne và cô đến văn phòng của ông bầu đang chuẩn bị trình diễn một vở
nhạc kịch mới ở Broadway và về thẳng phòng Osborne, rồi họ ở đó từ ba
giờ.

Carrie cảm thấy câu hỏi này đã xâm phạm tự do của cô. Cô không

nghĩ cô cần tự do làm gì. Chỉ đến bước gần nhất, cái tự do mới mẻ nhất là
không được căn vặn.

Hurstwood nhìn nhận sự việc đủ rõ ràng. Ông khôn ngoan theo bản

tính, và vẫn còn đủ sự tao nhã của người đàn ông để tự ngăn mình khỏi bất
cứ lời phản đối nào gay gắt. Ông gần như hờ hững không giải thích nổi,
buông xuôi không hành động trong lúc Carrie tuột khỏi đời ông, chỉ vì ông
sẵn sàng uể oải nhìn cơ hội trôi ra ngoài tầm kiểm soát. Ông không thể
không bám lấy và phản đối theo kiểu ôn hòa, bực bội và bất lực, song cách
đó chỉ dần dần làm cho mối bất hòa mỗi ngày một sâu sắc thêm.

Sự ngăn cách giữa họ càng rộng thêm khi ông bầu nhìn qua cánh gà

lên sân khấu sáng rực, nơi dàn đồng ca quay lượn tưng bừng, nói với người
đứng đầu tốp múa balê:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.