XƠ CARRIE - Trang 409

được ông trả vào thứ Năm hoặc thứ Sáu cho hóa đơn ngày thứ Bảy tuần
trước.

Tình cảnh khó khăn lúng túng này khiến Carrie lo lắng tìm sự thay

đổi. Hình như Hurstwood không ý thức được rằng cô có quyền với mọi
việc. Ông mưu mô để cô phải trang trải mọi chi tiêu, nhưng bản thân ông
không muốn thêm thắt vào chút nào.

“Anh ta nói về việc lo nghĩ, - Carrie nghĩ. - Nếu anh ấy lo thật thì đã

chẳng ngồi đó và đợi mình. Phải tìm việc mà làm đi chứ. Không người nào
suốt bảy tháng ròng mà không tìm được gì nếu cố gắng”.

Cảnh tượng lúc nào Hurstwood cũng quanh quẩn, lôi thôi lếch thếch

và vẻ mặt rầu rĩ khiến Carrie phải tìm sự khuây khỏa ở những nơi khác. Ở
nhà hát mỗi tuần có hai suất diễn chiều, còn Hurstwood ăn qua loa đồ nguội
tự làm. Hai ngày khác diễn tập bắt đầu từ mười giờ sáng, thường kéo dài
đến một giờ chiều. Carrie còn thêm vào vài cuộc thăm viếng một hoặc hai
cô gái trong dàn đồng ca, trong đó có cô lính mắt xanh biếc, đội mũ màu
vàng. Cô làm thế vì vui thích và khuây khỏa, thoát khỏi sự tẻ ngắt của căn
nhà mà chồng cô ngồi đó, ủ ê suy ngẫm.

Tên cô lính mắt xanh là Osbome, Lola Osborne. Cô ở một khu nhà

trên phố Mười chín gần đại lộ Bốn, nay nhượng lại hoàn toàn làm công thự.
Cô ta có một căn phòng dễ chịu ở đằng sau, nhìn xuống các sân sau có
nhiều cây tỏa bóng đẹp mắt.

- Cô không có nhà ở New York sao? - Một hôm, Carrie hỏi Lola.

- Có, nhưng tôi không hòa thuận với mọi người trong nhà. Lúc nào họ

cũng muốn tôi làm điều họ muốn. Cô sống ở đây ư?

- Vâng, - Carrie nói.

- Với gia đình sao?

Carrie xấu hổ không dám nói cô đã có chồng. Cô đã nói chuyện nhiều

về việc được hưởng thêm lương và thú nhận những băn khoăn về tương lai,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.