XƠ CARRIE - Trang 408

nhạt. Tiền ăn của họ không tốn quá nhiều vì Hurstwood mua bán rất dè sẻn,
và có thể đủ cả tiền thuê nhà, nhưng thế thì chẳng còn lại tí gì. Carrie mua
giày và vài thứ khác, nên tiền nhà trở thành vấn đề rất nghiêm trọng. Một
tuần sau cái ngày định mệnh đó, Carrie chợt hiểu rằng họ sẽ không tồn tại
được lâu.

- Em không tin, - lúc ăn sáng, cô kêu lên và nhìn vào ví, - rằng em còn

đủ tiền thuê nhà.

- Em có bao nhiêu? - Hurstwood hỏi.

- Em lĩnh hai mươi hai đôla, nhưng còn phải chi mọi thứ cho tuần này,

và nếu em dùng hết số tiền lĩnh hôm thứ Bảy thì sẽ chẳng còn gì cho tuần
sau. Anh có nghĩ đến người sẽ mở khách sạn trong tháng này không?

Lát sau, Hurstwood nói:

- Đừng lo. Người bán tạp phẩm có thể cho chịu. Ông ta có thể làm thế

mà. Chúng ta đã mua ở đấy đủ lâu để ông ta tin cậy khoảng một hoặc hai
tuần.

- Anh cho là ông ta sẽ cho chịu ư? - Cô hỏi.

- Anh nghĩ thế.

Ngày hôm ấy, Hurstwood đã tính toán kỹ, ông nhìn thẳng vào mắt ông

chủ hiệu tạp phẩm lúc gọi nửa ký cà phê và nói:

- Ông có thể ghi vào tài khoản của tôi cho đến cuối mỗi tuần không?

- Không, không sao, ông Wheeler, - ông Oeslogge nói. - Được thôi.

Hurstwood vẫn khéo xử trong cảnh khốn cùng, không nói gì thêm.

Hình như việc này thật dễ dàng. Ông nhìn ra cửa rồi cầm gói cà phê và đi
thẳng. Trò chơi của một người liều lĩnh đã bắt đầu.

Tiền thuê nhà trả xong, giờ đến ông bán tạp phẩm. Hurstwood xoay

xỏa bằng cách trả trong số mười đôla của ông và đến cuối tuần lấy tiền của
Carrie. Rồi ông hoãn một ngày của thời hạn sau đã thỏa thuận với ông bán
tạp phẩm, nhanh chóng bù vào mười đôla của mình, còn ông Oeslogge

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.