XƠ CARRIE - Trang 425

- Đến Brooklyn, - ông trả lời. Rồi thấy cô vẫn tò mò, ông nói thêm. -

Anh nghĩ anh có thể tìm được việc ở đó.

- Trên các tuyến tàu điện ư? - Carrie hỏi, sửng sốt.

- Phải, - ông trả lời.

- Anh không sợ à? - Cô hỏi.

- Sợ gì? - Ông trả lời. - Cảnh sát đang bảo vệ họ.

- Báo đăng hôm qua có bốn người bị thương.

- Ừ, - ông đáp lại, - nhưng em đừng tin những thứ báo đăng. Họ sẽ cho

xe chạy ổn thỏa.

Lúc này trông ông khá quyết tâm, theo kiểu hơi phiền muộn làm

Carrie cảm thấy rất thương. Trong ông già Hurstwood có một cái gì đó, chí
ít là bóng dáng của một thời sắc sảo và dễ chịu. Bên ngoài, trời đầy mây và
gió thổi vài bông tuyết.

“Một ngày như thế này mà đến tận đấy”, - Carrie nghĩ.

Hôm nay thật khác thường, ông ra đi trước cô, cuốc bộ về hướng

Đông đến phố Mười bốn và đại lộ Sáu, rồi mới lên xe.

Ông đã đọc rất nhiều tin về những người đến các văn phòng thuộc

Công ty xe điện Brooklyn nộp đơn và đã được nhận. Ông đi xe ngựa và phà
- ông, một người đàn ông da ngăm ngăm và ít nói - đến các văn phòng nói
trên. Một quãng đường dài, vì không có tàu điện chạy và ngày lạnh giá,
nhưng ông lê bước rất dứt khoát. Ở Brooklyn, ông có thể thấy rõ và cảm
thấy cuộc đình công đang tiếp diễn. Dân chúng thể hiện bằng thái độ. Trên
các tuyến đường mọi khi nườm nượp xe cộ, nay không còn bóng dáng một
chiếc xe chạy. Ở các góc phố và gần các quán rượu, nhiều tốp nhỏ đàn ông
đang thơ thẩn. Vài xe ngựa có nhíp chạy qua ông, trang bị những chiếc ghế
gỗ đơn giản, để “Toa trần” hoặc “Công viên toàn cảnh. Giá vé mười xu”.
Ông nhận thấy những bộ mặt lạnh lùng, thậm chí ảm đạm. Công việc nặng
nhọc cũng có cuộc chiến của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.