XƠ CARRIE - Trang 424

dường như còn tệ hơn nhiều. Trước kia, chưa bao giờ Carrie buộc tội ông
lấy cắp hoặc gần như thế. Cô nghi ngờ tính tự nhiên của một hóa đơn có
nhiều tiền như thế. Ông đã làm việc khó nhọc để giảm nhẹ chi tiêu. Ông
đang “làm việc” với người hàng thịt và hàng bánh để họ không tạt đến cô.
Ông ăn rất ít, gần như chẳng ăn gì mấy.

- Khốn kiếp! - Ông nói. - Mình có thể kiếm được việc gì đó. Mình vẫn

chưa gục ngã.

Lúc này ông nghĩ thực sự phải làm gì đó. Sau lời bóng gió như thế

này, ngồi ì thật đáng khinh. Sau một thời gian, ông sẽ có mọi giá trị.

Ông đứng dậy và nhìn đường phố lạnh lẽo qua cửa sổ. Lúc ông đứng

đó, ý nghĩ đến Brooklyn len dần vào đầu ông.

- Sao lại không? - Ý nghĩ ấy nói. - Ai cũng có thể tìm được việc ở đó.

Bạn sẽ được lĩnh hai đôla một ngày.

- Còn rủi ro thì sao? - Tiếng ấy nói. - Bạn có thể bị thương.

- Ồ, sẽ không rủi ro lắm đâu, - ông trả lời. - Họ sẽ gọi cảnh sát. Bất cứ

ai muốn điều khiển tàu điện đều được bảo đảm an toàn.

- Ông không biết vận hành tàu điện, - giọng nói ấy cãi.

- Tôi không xin làm lái xe, - ông trả lời. - Tôi có thể gọi dây nói cho

khách rất thạo.

- Họ muốn tuyển lái xe nhất.

- Tôi biết họ sẽ nhận bất cứ ai.

Suốt vài giờ liền, ông tranh cãi mọi lẽ thuận và chống với vị cố vấn

tinh thần của mình, cảm thấy không cần hành động ngay lập tức tuy việc
này chắc chắn có lợi.

Buổi sáng, ông mặc bộ tươm tất nhất song cũng đủ tồi tàn, bắt đầu

khuấy cháo, gói ít bánh mì và thịt vào tờ báo. Carrie quan sát ông, thích thú
động tác mới mẻ này.

- Anh đi đâu đấy? - Cô hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.