XƠ CARRIE - Trang 426

Lúc ông đến gần văn phòng nói trên, ông nhìn thấy vài người đàn ông

đứng quanh quẩn và một số cảnh sát. Ở các góc phố xa xa có nhiều người
khác - ông hiểu là những người đình công - đang theo dõi. Tất cả các ngôi
nhà đều nhỏ và bằng gỗ, đường phố lát sơ sài. Sau New York, Brooklyn
trông thật nghèo khổ và khắc nghiệt.

Ông tiến thẳng vào giữa một nhóm nhỏ, bị cả cảnh sát lẫn những

người ở đằng kia để mắt. Một trong các cảnh sát hỏi thẳng ông:

- Ông tìm gì?

- Tôi muốn xem liệu có thể kiếm được chỗ làm không.

- Các văn phòng ở trên các bậc kia kìa, - viên cảnh sát nói. Mặt ông

không để lộ một suy tính rõ rệt. Trong thâm tâm, ông đồng cảm với những
người đình công và căm ghét “những kẻ phá hoại”. Ông cũng cảm nhận
được vẻ nghiêm trang và mục đích của lực lượng cảnh sát, được lệnh giữ
trật tự. Ông chưa bao giờ mơ tưởng về ý nghĩa xã hội đích thực của nó.
Ông chẳng để tâm gì đến thứ đó. Hai tình cảm ấy trộn lẫn với nhau trong
ông, trung hòa lẫn nhau và ông. Ông sẽ phải đấu tranh vì người đàn ông
này cũng như cho bản thân, trong chừng mực được ra lệnh. Lột bỏ bộ đồng
phục khỏi người, chẳng mấy chốc anh ta sẽ chọn đứng về phe nào.

Hurstwood trèo lên những bậc cầu thang bụi bặm và vào một văn

phòng nhỏ màu nâu nhạt xỉn, bên trong rào chắn là một cái bàn dài và vài
nhân viên.

- Chào ông, - một người đàn ông trung niên ngồi sau bàn ngước nhìn

ông.

- Các ông muốn thuê người phải không? - Hurstwood hỏi.

- Ông là người lái tàu điện?

- Không, tôi chẳng là gì hết, - Hurstwood nói.

Ông không bối rối chút nào vì vị thế của ông. Ông biết họ đang cần

người. Nếu người này không nhận ông, người khác sẽ nhận. Người này có
thể tiếp nhận hay loại bỏ ông là tùy ý ông ta chọn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.