XƠ CARRIE - Trang 429

- Không nhiều lắm.

- Anh chàng Scotland lái chiếc cuối cùng kia kể đã bị họ ném cả cục

than cháy dở vào tai.

Một tiếng cười khẽ, bồn chồn kèm theo câu này.

- Theo báo chí thì một trong những gã trên tuyến đại lộ Năm đã phải

chịu một thời gian khốn khổ, - một giọng khác lè nhè. - Họ đập vỡ cửa xe
và lôi anh ta ra phố, cảnh sát không kịp ngăn lại.

- Ừ, hôm nay có thêm nhiều cảnh sát nữa, - người khác nói thêm.

Hurstwood lắng nghe, không thấy có những lời bình luận sắc sảo.

Những người nói chuyện dường như sợ ông. Những tiếng lắp bắp của họ
đầy vẻ bồn chồn, họ nói để làm dịu đầu óc. Ông nhìn ra sân và đợi.

Có hai người quanh quẩn rất gần ông, nhưng ở phía đằng sau. Nom họ

khá dễ gần, và ông lắng nghe xem họ nói gì.

- Anh là nhân viên đường sắt à? - Một người hỏi.

- Tôi ấy à? Không đâu. Tôi làm việc ở nhà máy giấy.

- Tôi có việc làm cho đến tháng Mười vừa rồi, - người kia đáp, với vẻ

thông cảm.

Tiếp đến là những lời trao đổi quá khẽ nên không nghe được. Rồi câu

chuyện lại to dần.

- Tôi không đổ lỗi cho những tên đồ tể ấy trong cuộc bãi công, - một

người nói. - Họ có quyền làm thế, nhưng tôi phải có việc làm chứ.

- Tôi cũng thế, - người kia nói. - Nếu tôi có việc làm ở Newark, tôi sẽ

không ở đây chầu chực cơ hội như thế này.

- Những ngày này thật khốn nạn, nhỉ ? - Người đó nói. - Người nghèo

chẳng biết đi đâu về đâu. Thề có Chúa, anh có thể chết đói ngay trên đường
phố mà chẳng có ai cứu giúp.

- Anh nói đúng, - người kia nói. - Tôi mất việc vì nhà máy đóng cửa.

Họ hoạt động suốt mùa hè và dự trữ một đống tướng rồi đóng cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.