XƠ CARRIE - Trang 431

- Tôi hiểu, - Hurstwood nói.

Ông đợi và đợi mãi, trong lúc người đàn ông đó cứ nói.

- Giờ ông làm đi, - cuối cùng, ông ta nói.

Viên cựu quản lý đặt bàn tay lên cái đòn bẩy và ấn nhẹ như ông nghĩ.

Nó hoạt động dễ dàng hơn ông hình dung nhiều, song kết quả là cái tàu
điện thình lình lao về phía trước, quăng ông trở lại, đập vào cửa. Ông
ngượng ngùng đứng thẳng dậy, trong lúc huấn luyện viên nhấn phanh kìm
nó lại.

- Anh thiếu thận trọng quá, - ông ta chỉ nói thế.

Tuy nhiên, Hurstwood nhận thấy ông không làm chủ được việc điều

khiển phanh và chỉnh tốc độ ngay lập tức như ông tưởng. Một hoặc hai lần,
ông suýt bị bắn qua hàng rào đằng sau nếu không có bàn tay và lời dặn của
người đồng hành. Ông ta khá kiên nhẫn với ông, nhưng không mỉm cười
lần nào.

- Ông có thói quen làm việc bằng cả hai cánh tay cùng một lúc, - ông

ta nói. – Cần phải rèn luyện một chút.

Đến một giờ trưa, Hurstwood vẫn đang tập trên tàu điện, và bắt đầu

thấy đói. Tuyết bắt đầu rơi, và ông thấm rét. Ông mệt lử vì cứ phải chạy tới,
lui trên đoạn đường ray.

Họ điều khiển xe đến chỗ cuối và cả hai xuống xe. Hurstwood vào bãi

để xe rồi tìm một bậc tàu điện, ông rút bữa trưa bọc giấy báo ra. Không có
nước và bánh mì đã khô, nhưng ông ăn ngấu nghiến. Một bữa ăn không hề
kiểu cách. Ông nuốt và nhìn quanh, ngẫm nghĩ về sự nặng nhọc buồn tẻ và
đơn giản của việc này. Đây là lúc khó chịu - vô cùng khó chịu - trong tất cả
các giai đoạn. Không phải vì nó thảm thiết, mà vì khắc nghiệt. Nó sẽ khắc
nghiệt với tất cả mọi người, ông nghĩ.

Ăn xong, ông đứng loanh quanh như lúc trước, đợi đến lượt.

Mục đích là tập buổi chiều, nhưng mất phần lớn thời gian chờ đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.