XƠ CARRIE - Trang 433

- Chẳng có gì buồn cười sao? - Cậu ta hỏi, mong một câu đáp lại vui

vẻ.

- Không nhiều, - Hurstwood trả lời.

- Giờ tôi sẽ bàn bạc thẳng thắn với ông ấy, - cậu thanh niên nói. - Ông

ấy có thể đi mất.

Hurstwood làm thế.

- Liệu ông có chỗ cho tôi nghỉ lại đây đêm nay được không? - Ông

hỏi. - Nếu về New York, tôi e rằng...

- Trên gác có vài cái giường nhỏ, - người đó ngắt lời, - nếu ông muốn

có một cái.

- Tôi sẽ dùng, - ông bằng lòng.

Ông muốn hỏi xin phiếu ăn, nhưng hình như thời điểm đúng lúc không

bao giờ đến, và ông quyết định tối nay ông sẽ trả tiền vậy.

“Đến sáng mình sẽ hỏi”, ông nghĩ.

Ông ăn trong một nhà hàng rẻ tiền gần đó, rồi rét mướt và cô đơn, ông

tìm căn gác xép nói trên. Công ty không có ý định chạy tàu điện sau khi
màn đêm buông. Cảnh sát đã khuyên như thế.

Căn phòng dường như đã biến thành chỗ trọ cho công nhân làm đêm.

Ở đây có chín cái giường nhỏ, hai ghế bành bằng gỗ, một hộp xà phòng và
cái bếp lò nhỏ, bụng tròn, trong có ngọn lửa đang cháy bập bùng. Một
người đã ở đó từ trước, cũng sớm sủa như ông. Người đó ngồi cạnh bếp lò
và hơ tay cho ấm.

Hurstwood tiến đến gần và giơ bàn tay trên ngọn lửa. Ông chán ngán

vẻ trơ trụi và thiếu thốn của mọi thứ liên quan tới cuộc mạo hiểm của ông,
nhưng ông quyết giữ vững. Ông mong ước có thể ở đây một thời gian.

- Rét quá nhỉ? - Vị khách đến trước nói.

- Cũng khá.

Một lúc im lặng dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.