XƠ CARRIE - Trang 432

Rồi buổi tối đến, cùng với cái đói và suy nghĩ chật vật qua đêm ra sao.

Đã năm giờ rưỡi. Ông sắp phải ăn. Nếu ông cố về nhà, lại mất hai tiếng
rưỡi rét mướt, vừa đi bộ vừa đi xe. Hơn nữa, ông đã được lệnh điểm danh
vào bảy giờ sáng hôm sau, nếu về nhà ông buộc phải dậy vào một giờ kinh
khủng và khó chịu. Ông chỉ còn một đôla rưỡi trong số tiền của Carrie,
định trả tiền than hai tuần, trước khi ý nghĩ hiện giờ chợt đến với ông.

“Chắc quanh đây phải có chỗ nào đó, - ông nghĩ. - Không biết anh

chàng Newark ở lại đâu?”

Cuối cùng, ông quyết hỏi. Có một thanh niên đứng gần cửa trong giá

rét, đợi đến lượt. Về tuổi tác, cậu ta chỉ là thanh niên, nhưng thân hình gầy
gò và cao nhằng vì thiếu thốn. Một cuộc sống khấm khá hơn đôi chút sẽ
làm cậu thanh niên này mập mạp và bảnh bao.

- Họ sắp xếp việc này ra sao, nếu một người không có tiền? -

Hurstwood dè dặt hỏi.

Cậu ta quay bộ mặt tinh nhanh và thận trọng về phía người hỏi.

- Ông định nói về chuyện ăn uống sao? - Cậu ta đáp.

- Phải, và ngủ nữa. Tôi không thể trở về New York tối nay.

- Ông đốc công sẽ thu xếp nếu ông hỏi ông ấy, tôi đoán thế. Ông ấy đã

làm thế với tôi.

- Thế ư?

- Vâng. Tôi chỉ nói với ông ta là tôi chẳng có gì hết. Thế đấy, tôi

không thể về nhà. Tôi sống ở tận Hoboken.

Hurstwood chỉ hắng giọng ra điều đã hiểu.

- Họ có chỗ trên gác kia kìa. Tôi không biết loại việc này ra sao. Tôi

đoán là khá khắc nghiệt. Trưa nay ông ấy cho tôi một phiếu ăn. Tôi biết là
không nhiều.

Hurstwood mỉm cười, còn cậu trai cười to.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.