XƠ CARRIE - Trang 457

Ông buông rơi bức thư và lặng lẽ nhìn quanh. Giờ ông đã biết mình

thiếu những gì. Đó là chiếc đồng hồ trang sức xinh xắn từng là của cô. Nó
đã không còn trên nóc lò sưởi. Ông vào phòng đằng trước, phòng ngủ của
ông, phòng khách, thắp đèn lúc đi qua. Trong tủ đựng đồ, thiếu nhiều thứ
đồ lặt vặt và bát đĩa bằng bạc. Mặt bàn không trải khăn đăng ten. Ông mở
tủ áo, không có quần áo của cô. Va li của cô đã biến khỏi chỗ để quen
thuộc. Bộ quần áo cũ của ông đã treo lại trong phòng ông, vì ông để quên.
Không thiếu thứ gì nữa.

Ông vào phòng khách và đứng mãi, đờ đẫn nhìn xuống sàn. Sự im

lặng tăng lên nặng trĩu. Căn hộ nhỏ dường như cực kỳ hoang vắng.

Ông quên bẵng đang đói, rằng lúc này là giờ ăn tối. Dường như nó

chết hẳn trong đêm.

Ông bỗng nhận thấy tờ tiền vẫn nằm trong bàn tay ông. Hai mươi đôla

tất cả, như cô đã nói. Lúc này ông trở lại, để mặc những ngọn đèn sáng chói
và cảm thấy căn hộ dường như trống rỗng.

- Mình sẽ thoát khỏi cảnh này, - ông nói một mình.

Lúc đó, tình trạng cô đơn hoàn toàn ào đến, bao phủ ông trọn vẹn.

- Cô ấy đã bỏ mình! - Ông lẩm bẩm và nhắc lại. - Đã bỏ mình!

Căn nhà đã từng thoải mái như thế, nơi ông trải qua nhiều ngày ấm áp,

nay chỉ còn là hồi ức. Một thứ lạnh lẽo hơn và giá buốt hơn đe dọa ông.
Ông lún sâu vào trong ghế, tựa cằm lên bàn tay, chỉ còn cảm giác choán lấy
ông, thiếu hẳn suy nghĩ.

Lúc đó, cảm giác như nhà có tang và thương thân tràn ngập lòng ông.

- Cô ấy không cần bỏ đi, - ông nói. - Mình phải tìm được việc gì đó.

Ông ngồi một lúc lâu không hề đu đưa, và nói to thêm, rất rõ ràng:

- Mình đã cố gắng rồi kia mà!?

Đến nửa đêm, ông vẫn đu đưa và nhìn đăm đăm xuống sàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.