XƠ CARRIE - Trang 455

- Ồ, mình không thể, - Carrie nói. - Thứ Sáu mình sẽ đến đó. Cậu có

thể cho mình vay hai nhăm đôla như cậu nói không?

- Sao lại không? - Lola nói và đi lấy ví.

- Mình muốn làm một số việc khác, - Carrie nói.

- Ồ, không sao mà, - cô gái bé nhỏ trả lời, vui vẻ, lấy làm mừng vì trở

nên có ích.

Những ngày đó Hurstwood làm nhiều việc hơn là đến hiệu tạp phẩm

hoặc đến quầy báo. Tình trạng buồn chán vì ở trong nhà choán lấy ông - đã
hai ngày liền - nhưng thời tiết giá lạnh và xám xịt giữ chân ông. Ngày thứ
Sáu, trời đỡ rét và ấm hẳn. Đây là một trong những tín hiệu đáng yêu báo
xuân về, như một biểu hiện trong mùa đông thê lương rằng trái đất không
từ bỏ hơi ấm và vẻ đẹp. Bầu trời xanh biếc bao quanh quả địa cầu vàng rực,
rót xuống ánh sáng ấm áp trong veo như pha lê. Tiếng hót ríu rít của bầy
chim sẻ cho thấy mọi thứ bên ngoài thật mộc mạc và thanh bình. Carrie
nâng các cửa sổ đằng trước lên và cảm thấy ngọn gió Nam đang thổi.

- Hôm nay trời đẹp quá, - cô nhận xét.

- Thế ư? - Hurstwood nói.

Ăn sáng xong, ông thay quần áo khác ngay lập tức.

- Anh sẽ về ăn trưa chứ? - Carrie hỏi, bồn chồn.

- Không, - ông nói.

Ông ra phố và đi lang thang về phía Bắc, dọc theo đại lộ Bảy, lười

biếng chọn sông Harlem là mục tiêu. Ông ngắm những con tàu trên sông,
thời gian khiến ông nhớ tới những nhà máy rượu bia. Ông tự hỏi lĩnh vực
đó phát triển ra sao rồi.

Đi qua phố Năm mươi chín, ông đến phía tây của Công viên Trung

tâm rồi theo đó tới phố Bảy mươi tám. Lúc đó ông nhớ ra vùng này và đắn
đo ngắm vô số tòa nhà thẳng đứng. Nó đã phát triển rất nhiều. Những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.