XƠ CARRIE - Trang 454

xấu rồi, nhưng lúc này nó gây ấn tượng rất mạnh. Rốt cuộc, có lẽ ông
không thể làm gì hơn. Ở Chicago, ông đã làm ăn giỏi. Cô nhớ lại phong
thái đường bệ của ông, những ngày ông gặp cô trong công viên. Hồi đó ông
đầy sức sống, sạch sẽ tinh tươm. Mọi thứ này có phải là lỗi của ông không?

Ông trở về và để tiền lẻ xuống cùng thức ăn.

- Anh cứ cầm thì hơn, - cô nói. - Chúng ta còn cần nhiều thứ khác.

- Không, - ông nói, có phần kiêu hãnh, em giữ lấy.

- Thôi đi, anh cứ giữ lấy, - cô đáp lại, hơi bực mình. - Sẽ còn những

thứ khác nữa.

Ông ngạc nhiên vì câu đó, không hiểu rằng trong mắt cô, ông là một

hình ảnh thảm bại. Cô phải khó khăn lắm mới kiềm chế khỏi lộ ra giọng cô
run run.

Thật ra, đây là thái độ của Carrie trong mọi trường hợp. Nhiều lần nhớ

lại cảnh chia tay với Drouet, cô ân hận đã đối xử với anh tệ như thế. Cô hy
vọng sẽ không bao giờ gặp lại anh, nhưng cô xấu hổ vì hành vi của mình.
Không phải vì cô đã có lựa chọn khác trong lần chia tay cuối cùng. Cô đã
tự nguyện đi tìm Drouet, lòng đầy thương cảm khi Hurstwood báo tin anh
bị ốm. Có một cái gì tàn nhẫn ở đâu đó, và không thể truy lùng đến tận
hang ổ hợp lý của nó, cô kết thúc với cảm giác rằng anh sẽ không bao giờ
hiểu việc Hurstwood đã làm và sẽ coi hành động quyết định của cô là tàn
nhẫn, và cô xấu hổ vì thế. Cũng không phải cô cần đến anh. Cô không
muốn làm bất kỳ ai đã từng đối xử tốt với cô nghĩ xấu đi.

Cô không nhận thấy việc cô đang làm vì nó cho phép những cảm nghĩ

này chiếm hữu cô. Hurstwood nhận ra sự tử tế, nên nghĩ về cô tốt hơn. “Dù
sao mặc lòng, Carrie cũng là người từ tâm”, ông nghĩ.

Chiều hôm ấy lúc đến nhà Lola Osborne, Carrie nhận ra cô bạn bé nhỏ

đang vừa gói ghém hành lý vừa hát.

- Sao cậu không đến đằng ấy với mình hôm nay? - Cô ta hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.