XƠ CARRIE - Trang 502

- Tôi đã nói là bị ốm rồi mà, - ông nói, dằn dỗi, gần như không bằng

lòng vì sự thương hại rõ rệt của cô. Ông khó mà tiếp nhận điều đó từ cô.

- Đây ạ, - cô nói. - Em chỉ mang theo có thế.

- Tốt rồi, - ông trả lời dịu dàng. - Rồi có ngày, tôi sẽ trả lại em.

Carrie nhìn ông trong lúc những khách bộ hành đăm đăm nhìn cô. Cô

cảm thấy sự căng thẳng của công chúng. Hurstwood cũng vậy.

- Sao anh không kể chuyện xảy ra với anh cho em biết? - Cô hỏi, hầu

như không biết nên làm gì. - Hiện anh sống ở đâu?

- Ồ, tôi có một phòng ở Bowery, - ông trả lời. - Nhưng cố nói chuyện

với em ở đây chẳng lợi gì. Giờ tôi ổn rồi.

Hình như những câu hỏi ân cần của cô và số phận chiêu đãi cô nhiều

đến thế khiến ông bực bội.

- Em vào đi thì hơn, - ông nói. - Tôi rất cảm ơn, nhưng tôi sẽ không

làm phiền em nữa đâu.

Cô cố trả lời, nhưng ông đã quay đi và lê bước về hướng Đông.

Trong nhiều ngày, sự xuất hiện này đè nặng lên tâm trí cô, nặng nề và

chán ngắt rồi mới tan dần. Drouet ghé đến lần nữa, nhưng lần này cô không
chịu gặp. Sự quan tâm của anh ta dường như không đúng chỗ.

- Nói tôi ra ngoài rồi, - cô trả lời người hầu như vậy.

Thực ra, tâm trạng cô đơn, tự khép kín của cô đặc biệt đến mức cô

thành một người thú vị trong con mắt công chúng, cô quá kín đáo và dè dặt.

Không lâu sau đó, ban giám đốc quyết định chuyển cuộc biểu diễn đến

London. Biểu diễn thêm một mùa hè thứ hai ở đây hình như không hứa hẹn
lắm.

- Cô có muốn chinh phục London không? - Một buổi chiều, ông bầu

hỏi Carrie.

- Có lẽ đấy chỉ là một cách khác thôi, - Carrie nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.