XƠ CARRIE - Trang 501

Drouet miễn cưỡng rời cái bàn sáng trưng và đi theo. Anh thấy cô đến

chỗ thang máy và đứng đó, bèn nói:

- Bao giờ anh gặp lại em?

- Có lẽ lúc nào đấy, - Carrie nói. - Em sẽ ở đây suốt hè. Tạm biệt anh!

Cửa thang máy mở.

- Tạm biệt! - Drouet nói lúc cô vội vã bước vào trong.

Sau đó, Drouet buồn bã xuống tiền sảnh, mọi thèm muốn cũ sống dậy,

vì lúc này cô mới xa vời làm sao. Sự màu mè kiểu cách của nơi này đã nói
lên tất cả về cô. Anh nghĩ khó mà với tới. Tuy vậy, Carrie có những suy
nghĩ khác.

Đó chính là đêm cô đi lướt qua Hurstwood đang đợi cô ở Casino mà

không nhận ra ông.

Đêm hôm sau, cô chạm mặt ông lúc đi bộ đến nhà hát. Ông đang đợi,

hốc hác chưa từng thấy, quyết gặp cô bằng được, nếu không ông phải nhắn
lại. Lúc đầu cô không nhận ra con người tiều tụy, quần áo thùng thình kia.
Ông làm cô sợ lúc mon men đến gần, một người xa lạ có vẻ đói khát.

- Carrie, - ông thì thào, - tôi có thể nói vài lời với em được không?

Cô quay phắt lại và ngay lập tức nhận ra ông. Nếu trong lòng cô từng

ẩn náu bất cứ ý nghĩ nào chống lại ông, lúc này tan biến hết. Cô vẫn nhớ
Drouet kể những gì về việc ông lấy trộm tiền.

- George, - cô nói, - anh sao vậy?

- Tôi ốm, - ông trả lời. - Tôi vừa ra viện. Vì Chúa, em cho tôi ít tiền

được không?

- Lẽ tất nhiên rồi, - Carrie nói, môi cô run run vì cố hết sức giữ bình

tĩnh. - Nhưng dẫu sao thì anh gặp chuyện gì vậy?

Cô mở ví và rút hết tiền trong đó ra, có một tờ năm đôla và hai tờ hai

đôla.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.