XƠ CARRIE - Trang 507

- Tôi biết cô sẽ thành công, - lần ấy, Ames nói, - nếu cô có một vai gây

ấn tượng hơn. Tôi đã nghiên cứu kỹ...

- Gì vậy? - Carrie nói.

- Ờ, - anh nói, như người hài lòng, với vẻ bối rối, - vẻ biểu cảm của cô

trên gương mặt là một thứ bắt nguồn từ nhiều điều khác nhau. Cô cũng có
vẻ mặt như thế khi nghe một bài ca tha thiết, hoặc bất kỳ bức tranh nào
cũng làm cô xúc động sâu sắc. Đây là thứ mà nhân gian muốn nhìn thấy, vì
nó là sự thể hiện tự nhiên của những khát khao trong đời.

Carrie nhìn đăm đăm, không hiểu chính xác những điều anh muốn nói.

- Cuộc đời này luôn vật lộn để thể hiện mình, - Ames nói tiếp. - Phần

lớn không có khả năng nói lên cảm xúc của mình. Họ phụ thuộc vào người
khác. Cần phải có thiên tư mới làm được. Có người thể hiện những khát
khao của mình trong âm nhạc, người khác trong kịch. Đôi khi tạo hóa ban
cho thứ đó trên một gương mặt, khiến cho bộ mặt đó thể hiện mọi nỗi khao
khát. Đấy là thứ tình cờ có trên mặt cô.

Ames nhìn cô với nhiều ngụ ý trong mắt mà cô nắm bắt được. Ít ra, cô

cũng hiểu rằng vẻ mặt cô biểu cảm cho sự ham muốn mãnh liệt. Cô hiểu
rằng đó là một điều đáng khen, cho đến lúc anh nói:

- Nó đặt lên cô gánh nặng bổn phận. Thật ngẫu nhiên là cô có nó. Nó

không tăng thêm uy tín cho cô đâu. Cô có thể không có nó. Cô không phải
trả giá gì để có. Nhưng hiện giờ, có nó rồi, cô phải làm gì đó đi.

- Làm gì kia? - Carrie nói.

- Tôi muốn nói là trong lĩnh vực kịch nghệ. Cô có trái tim dễ cảm

thông và một giọng nói rất êm tai. Hãy biến chúng thành quý giá với người
khác. Nó sẽ làm tài năng của cô tồn tại.

Carrie không hiểu câu cuối cùng. Còn những câu khác cho thấy thành

công về hài kịch của cô thật nhỏ bé hoặc chẳng là gì.

- Anh định nói gì vậy? - Cô hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.