XƠ CARRIE - Trang 509

XLVII

Quãng đường tàn tạ

Vào thời gian đó, trong thành phố có một số tổ chức cứu tế về bản

chất tương tự như của người đội trưởng mà Hurstwood lui tới luôn, giống
như một người khốn khổ. Một nơi là nhà truyền giáo trên phố Mười lăm,
một dãy nhà bằng gạch đỏ của các gia đình, trước cửa treo một cái hộp
quyên góp bằng gỗ mộc, trên ghi lời công bố rằng đến trưa có bữa ăn miễn
phí cho tất cả những người thích hợp và yêu cầu giúp đỡ. Lời tuyên bố giản
dị này khiêm nhường hết mực và khi làm thế, tổ chức từ thiện này thật rộng
rãi. Ở New York, có rất nhiều tổ chức từ thiện, có nhiều cơ sở không được
chú ý bằng những tổ chức ở nơi thoải mái hơn. Nhưng với những người để
tâm đến việc này, họ kiểm tra rất kỹ. Trừ phi có người đặc biệt truy tìm việc
này mới có thể đứng ở đại lộ Sáu và phố Mười lăm nhiều ngày vào khoảng
buổi trưa, không bao giờ bị chú ý và chỉ trong vài giây, một đám đông tràn
ra đường phố huyên náo, những con người nặng nề chậm chạp, dãi dầu
mưa gió, mặt mũi hốc hác và ăn mặc lôi thôi. Song sự việc ấy là thật, và
những ngày lạnh lẽo nó càng hiển hiện rõ hơn. Trong nhà truyền giáo thiếu
không gian và phòng náu nướng, buộc phải thu xếp cho khoảng hai mươi
nhăm hoặc ba mươi người ăn một đợt, nên ở ngoài xếp thành một hàng và
vào theo thứ tự. Nó tạo nên một quang cảnh thường ngày và trở nên bình
thường, tái diễn trong nhiều năm đến mức hiện giờ chẳng ai để ý. Người ta
kiên nhẫn đợi như một đàn gia súc, ngay trong thời tiết giá lạnh nhất, đợi
tới vài giờ mới có chỗ. Chẳng có câu nào để hỏi và chẳng có dịch vụ trả lời.
Họ ăn rồi đi, một số người trong bọn trở lại đều đặn, ngày này sang ngày
khác cho đến hết mùa đông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.