XƠ CARRIE - Trang 83

Cô quay đi, mặc vội áo khoác.

- Tối nay, tốt hơn hết là em quàng quanh cổ cái khăn lông kia kìa.

Họ đi lên phía bắc, đến Wabash tới phố Adams rồi rẽ về hướng Tây.

Đèn trong các cửa hàng đã sáng rực, phun ra những luồng ánh sáng màu
vàng. Những ngọn đèn hổ quang nổ lách tách trên đầu, và cao hơn là các
cửa sổ sáng đèn của các tòa công thự cao vút. Gió lạnh vi vút thành những
cơn mạnh. Sáu giờ, đám đông ùa ra và chen nhau về nhà. Những chiếc áo
khoác nhẹ lật cổ đến tận tai, mũ kéo sụp xuống. Các cô gái bán hàng bé nhỏ
đi từng nhóm hai hoặc bốn người, chuyện phiếm và cười vang. Đây là cảnh
tượng của đám nhân quân sôi nổi.

Bất ngờ, một cặp mắt nhận ra Carrie. Chúng nhìn ra từ một nhóm các

cô gái ăn vận xoàng xĩnh. Quần áo của họ bạc màu và lùng thùng, áo khoác
cũ kỹ, trang điểm tồi tàn.

Carrie nhận ra ngay cái liếc nhìn và cô gái. Cô ta là một trong các

công nhân làm việc ở nhà máy giày. Cô này nhìn, song không ăn chắc, nên
ngoảnh đầu lại và nhìn. Carrie cảm thấy một ngọn triều lớn cuồn cuộn giữa
bọn họ. Bộ áo cũ và chiếc máy cũ trở lại. Cô thực sự giật mình. Drouet
không để ý, cho đến khi Carrie đụng phải một khách bộ hành.

- Chắc em đang mải nghĩ, - anh nói.

Họ ăn tối rồi đến nhà hát. Cảnh tượng đó khiến Carrie vô cùng vui

thích. Màu sắc và vẻ thanh nhã của nó thu hút cái nhìn của cô. Cô có nhiều
tưởng tượng hão huyền về nơi chốn và quyền năng, về những miền đất xa
vời và những con người cao thượng. Khi vở kịch kết thúc, tiếng xe ngựa
lách cách và đám đông các quý bà quý cô sang trọng khiến cô nhìn chằm
chằm.

- Gượm đã, - Drouet nói và giữ cô ở lại một phòng nghỉ phô trương,

nơi các quý ông, quý bà di chuyển thành từng nhóm thân mật, váy áo sột
soạt, đăng ten phủ kín các mái đầu gật gù, hàm răng trắng muốt thấp thoáng
sau làn môi hé mở. - Chúng ta xem đã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.