XÓM CẦU MỚI - Trang 309

chồng mình rồi. Đỗi cười lên một tiếng rồi ngả đầu đặt má mình vào má Bé
rồi hai người cứ ngồi yên thế và lại tiếp tục nói những chuyện xa gần,
không đâu.
Lại có ánh đèn lấp lánh ở xa. Bé trông thấy nhưng không hề nghĩ tới đó là
tàu lên. Tay phải nàng, cái tay đỡ lấy người Đỗi đã mỏi rừ và tê bại hẳn đi.
Giá bỏ tay xuống được cho đỡ mỏi thì dễ chịu lắm nhưng nàng chỉ nghĩ thế
thôi chứ không dám bỏ tay ra. Muốn cho đỡ mỏi Bé ruỗi thẳng mấy ngón
tay rồi co lại và như thế vô tình ấn mạnh vào sườn Đỗi. Đỗi tuy có máu
buồn nhưng không dám cười tưởng Bé bóp yêu mình nên cố chịu đựng.
Bỗng Bé nhận ra ánh sáng ấy là ánh sáng đèn tàu lên và thốt ra câu:
"Chết chửa tàu lên rồi. Thôi cho em về".
Nói thế rồi nàng ngồi thẳng lên và bỏ thõng được cánh tay xuống một cách
khoan khoái. Đỗi nói:
"Việc gì cứ tàu lên là phải về".
Rồi lại đến lượt Đỗi ôm lấy vai Bé và lắc lư người Bé mấy cái, khẽ nói:
"Ở đến nửa đêm hãy về".
Đỗi cúi đầu đặt môi vào má Bé đưa đi đưa lại:
"Cái gì thế?"
Đỗi ngừng lại và hỏi thế vì thấy Bé cứ giẫy nẩy cả người như bị động kinh.
Bé không đáp, lại vung mạnh cánh tay phải mấy cái cho tay hết tê.
"Thôi khỏi rồi".
"Cái gì khỏi".
Bé không đáp ruỗi thẳng tay đặt lên đùi rồi ngồi yên. Tiếng còi tàu gần đến
ga lại rúc lên trong đêm khuya. Bé nhắm mắt rồi ngả người đặt má vào
ngực Đỗi. Cái bàng hoàng lúc đầu đã hết, lòng nàng thốt nhiên thấy dìu dịu
và bình tĩnh nghĩ đến cái sung sướng của nàng lúc đó, cái sung sướng của
tình yêu thứ nhất trong đời. Trong lúc tay nàng vơ vẩn rứt cái cúc cổ áo của
Đỗi thì óc nàng loay hoay nghĩ: bây giờ nàng đã có một người đàn ông yêu
mình, người ấy nay mai sẽ là chồng mình, đang âu yếm mình và mình đang
dựa đầu vào ngực người ta, tất cả cái đó là sự thực mà nàng cảm thấy rõ
lắm.
"Thật là to chuyện".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.